Chương 89 Bán cô cho An Dĩ Thần (3)

“Tiểu Chi, em muốn tiếp tục đi theo anh ta sao?” An Dĩ Thần nhẹ giọng hỏi.

“Không muốn!” Trần Chi không chút suy nghĩ mà lắc đầu.

Tư Dạ cố nén tức giận, ánh mắt lạnh lùng lườm Trần Chi. Anh là thú dữ à? Cô muốn thoát khỏi anh như vậy sao?

Anh nào biết rằng, trong mắt của Trần Chi thì anh còn khủng bố hơn cả thú dữ.

Khóe môi An Dĩ Thần cong lên, “Tiểu Chi, nếu em không muốn quay về bên cạnh anh ta, vậy thì ở bên anh đi.”

“Em…”

“Cái gì cũng không cần nghĩ, không cần để ý, chỉ cần theo tâm ý của em là được rồi. Em hỏi trong lòng của em rằng em có muốn ở bên anh không?”

Trần Chi nhìn anh ấy một lúc, cuối cùng mỉm cười, “Được.”

Cô không quan tâm nữa, dù sao thì cô cũng rất muốn ở bên cạnh An Dĩ Thần, cũng muốn thoát khỏi Tư Dạ. Cơ hội tốt như vậy, cô nhất định phải nắm thật chặt.

Gương mặt An Dĩ Thần lộ ra nụ cười vui vẻ, anh ấy nắm chặt tay cô, cảm giác như đang nắm cả thế giới.

“Cậu cả Tư, anh cũng nghe rồi đó, Tiểu Chi cũng muốn ở bên tôi. Cho nên, xin anh đừng ép buộc làm khó người khác nữa, buông tha cô ấy đi.”

“Được, vậy giao dịch của chúng ta thành công. Cậu để công trình cho tôi, tôi bán người phụ nữ này cho cậu.” Tư Dạ đáp lại, cố ý nói chuyện này là một cuộc giao dịch.

Con người Trần Chi hơi co lại, biết Tư Dạ đang cố ý kích động cô.

Nhưng cô không ngốc như vậy, sẽ không vì lời nói của anh mà khiến bản thân mình không thoải mái.

An Dĩ Thần hơi nhíu mày, không nói gì thêm.

“Ngày mai tôi sẽ nói với chú Triệu chuyện hủy hợp đồng, nhưng bây giờ tôi muốn dẫn Tiểu Chi đi.”

Khóe miệng Tư Dạ nở nụ cười, ánh đen tối đen như mực, lấy ra một hộp thuốc lá trong túi áo, anh châm một điếu thuốc, hít một hơi, phun ra làn khói nhàn nhạt như sương.

“Được, quyết định vậy đi.” Anh xoay người định bước đi, lại quay đầu nhìn về phía Trần Chi, “Đúng rồi, nhớ quay về lấy đồ của cô.”

Trần Chi chắc chắc sẽ không quay lại, những thứ đồ đó không quan trọng, ném đi cũng không liên quan tới cô.

Mãi cho đến khi Tư Dạ rời khỏi, cơ thể Trần Chi vẫn còn căng thẳng. Cô cảm thấy có chút khó tin, Tư Dạ thật sự buông tha cô sao?

Cô thật sự được tự do rồi?

“Tiểu Chi, đang nghĩ gì thế?” An Dĩ Thần kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Trần Chi cười lắc đầu, “Không có gì, chỉ là có chút khó tin.”

Ánh mắt An Dĩ Thần hiện lên một tia ảm đạm, “Tiểu Chi, có phải em đã chịu nhiều đau khổ khi ở bên cạnh anh ta không? Xin lỗi, anh nên sớm biết hoàn cảnh của em, sớm cứu em ra.”