Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 90 Bán cô cho An Dĩ Thần (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không, không liên quan đến anh, anh đã tốt với em lắm rồi, không cầm phải nói xin lỗi.”

Cô không nghe An Dĩ Thần xin lỗi người khác nhưng cô lại luôn nghe anh ấy nói xin lỗi với cô.

Anh ấy căn bản không có lỗi với cô, anh ấy đã tốt với cô lắm rồi.

Ánh mắt sáng rực của An Dĩ Thần hiện lên ý cười, có chút ngại ngùng, “Tiểu Chi, chúng ta có phải lại ở bên nhau rồi không?”

Thật ra, bản thân anh ấy cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

Trần Chi gật đầu, lộ ra nụ cười hiểu ý, “Uhm, chúng ta đang ở bên nhau rồi.”

Cuối cùng lại ở bên nhau, xa cách năm năm, không nghĩ tới bọn họ lại có thể ở bên nhau.

Lúc đầu, bọn họ không xác định rõ mối quan hệ yêu đương, nhưng khi họ đã hiểu được tâm ý của đối phương, trong lòng ngầm thừa nhận mối quan hệ của họ.

Lần này, cuối cùng họ cũng đã nói ra được câu “ở bên nhau”, cuối cùng cũng quang minh chính đại mà xác định mối quan hệ của họ.

Trần Chi ngây ngốc nhìn An Dĩ Thần, nhìn lông mày dài đậm, sóng mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào, đường cong hoàn mỹ trên gương mặt.

Mỗi một chỗ cô đều ưa thích…

“Dĩ Thần, anh thật sự không để ý đến quá khứ của em sao?” Cô hỏi khẽ.

An Dĩ Thần mở cánh tay ôm cô vào lòng, thỏa mãn ôm lấy cô.

“Không để ý, chỉ cần trong lòng em có anh thì cái gì anh cũng không để ý. Sau này, cho dù là thể xác hay tinh thần của Tiểu Chi cũng đều là của một mình An Dĩ Thần anh, anh sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào cướp em đi.”

Trần Chi cảm động, giơ tay ôm lấy anh ấy.

Có lẽ, cô sẽ có được hạnh phúc, cũng có lẽ, hạnh phúc rất dễ dàng có được...

Lưu Tư Nha tựa người ngoài cửa, nghe bọn họ nói chuyện, gương mặt hoàn toàn là nước mắt.

Dĩ Thần của cô không cần cô rồi, cô ta cảm thấy trong lòng rất đau, trái tim giống như bị người ta lấy đi mất một nửa…

………

Ban đêm, đèn ở trường đua xe Thánh Hoàng sáng rực.

Lúc Trác Dịch đến liền nhìn thấy ba tên thanh niên gương mặt đau khổ, hai tay ôm đầu, nửa ngồi trên đường thi đấu.

Trên làn xe, ba chiếc xe thể thao xa xỉ đang chạy đua nhanh như chớp.

Trác Dịch nở một nụ cười đáng yêu, chỉ vào ba tên đó, hỏi một tên đua xe, “Bọn họ ngồi như vầy bao lâu rồi?”

Người ở đây đều biết Trác Dịch, tên tay đua cười tươi trả lời: “Thưa cậu chủ Trác, bọn họ đã ngồi như vậy được nửa tiếng rồi.”

Trác Dịch đi tới phía sau ba tên đó, nhấc chân đá vào phía sau đầu gối của bọn họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »