Chương 91 Tư Dạ tìm chỗ phát tiết (1)

Trác Dịch đi tới phía sau ba tên đó, nhấc chân đá vào phía sau đầu gối của bọn họ.

“Chưa ăn cơm à! Mới như vậy có nửa tiếng mà đã không chịu nổi rồi?! Bình thường đua xe điên cuồng như vậy, sao lại không có thể lực gì hết vậy?”

Đừng bộ dáng Trác Dịch đáng yêu, ai cũng biết con người anh ta rất lợi hại, rất nhiều thanh niên sợ anh ta.

Một tên chỉ mới 18, 19 tuổi ủy khuất nói, “Trác thiếu, chúng em đua xe không cần thể lực, chỉ cần kỹ thuật là được rồi.”

Trác Dịch lại đá chân, “Thân là đàn ông, lại không có thể lực, thật là mất mặt!”

Một tên nhóc khác nhỏ tuổi hơn cười lưu manh, “Lúc trên ~ giường, thể lực của em sẽ bạo phát thôi.”

“Fuck!” Trác Dịch cũng đá chân của cậu ta.

Ba chiếc xe đua gào rít mà đến, một chiếc xe xông qua điểm đích, hai chiếc phía sau muộn hơn mười giây sau mới tới đích.

Tư Dạ bước ra từ trong chiếc xe đầu tiên, dưới chiếc quần bò màu đen là một đôi chân thon dài rắn chắc.

Anh tựa vào cửa xe, hướng về phía Trác Dịch ra hiệu, “Bọn họ không phải đối thủ, cậu tới đây.”

Hai tay đua xe vừa mới thua trận ảo não bước xuống xe, gia nhập vào hàng người đang trong tư thế đứng trung bình tấn.

Trác Dịch vội vàng xua tay, “Tôi không tới, tôi chắc chắn không phải đối thủ của cậu.”

Nếu như thua mà anh ta phải làm tư thế đó, vậy anh ta không thể ngẩng đầu làm người trong thành phố Z này nữa rồi.

“Thật là không thú vị!” Tư Dạ buồn bực rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi.

Trác Dịch vội chạy đến bên cạnh anh, dùng một âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe để nói với anh.

“Dạ, giống như cậu đang có tâm sự? Chẳng lẽ chưa thỏa mãn đươc nhu cầu đó à?”

“…”

“Người phụ nữ nhà cậu đâu? Không phải cô ta vừa chọc cậu mất hứng chứ?” Gần đây chuyện Tư Dạ phiền lòng, toàn bộ đều đến từ Trần Chi.

Trác Dịch rất biết nhìn sắc mặt của người khác, bộ dạng Tư Dạ như vậy, nhìn một cái là biết có quan hệ với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ nhà anh…

Khóe môi Tư Dạ kéo lên một nụ cười trào phúng, người phụ nữ đó không phải của nhà anh, người phụ nữ đó chỉ là một con mèo hoang không có cách nào thuần phục.

Nhưng mà cho dù khó thuần phục, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Dù sao, như vậy mới có cảm giác chinh phục, không phải sao?

An Dĩ Thần đưa Trần Chi về dưới lầu chung cư, kéo tay cô, cười hỏi: “Thật sự không muốn mời anh lên ngồi một chút sao?”

“Lần sau đi, em không biết nên giới thiệu anh với mẹ như thế nào.” Trần Chi xấu hổi trả lời.

“Thì nói anh là bạn trai em là được rồi.”