Chương 92 Tư Dạ tìm chỗ phát tiết (2)

“Thì nói anh là bạn trai em là được rồi.”

“Nhưng có quá đột ngột không?” Trần Chi cảm thấy rất khó xử.

An Dĩ Thần xoa xoa mũi cô, cưng chiều cười một cái, “Đùa với em thôi, cho dù em có mời anh lên anh cũng phải suy nghĩ một lát, anh cũng không muốn gặp bác gái khi chưa chuẩn bị tốt.”

Trần Chi cười, “Vậy anh về đi, muộn thế này rồi. Chúng ta…ngày mai gặp.”

An Dĩ Thần chăm chú nhìn cô, kéo hai tay của cô, cúi người hôn lên cánh môi của cô.

“Được, ngày mai gặp.”

Anh ấy đang muốn xoay người, Trần Chi đột nhiên kéo tay anh ấy lại, “Đúng rồi Dĩ Thần, anh nhường công trình cho Tư Dạ, người nhà của anh…có trách anh không?”

An Dĩ Thần cười như không có chuyện gì, “Em lo lắng nhiều thế làm gì, yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện đâu, anh tự có cách đối phó.”

Trần Chi không tiện nói thêm điều gì, có nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa.

Cô chạy tới hôn vào mặt anh một cái, dặn dò anh ấy, “Chạy xe cẩn thận.”

“Được.” Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu rồi mới vào trong xe.

Đợi đến khi anh ấy lái xe đi, Trần Chi mới quay người đi lên lầu, mẹ Trần thấy cô quay trở về, có chút kinh ngạc, đương nhiên là vui mừng nhiều hơn.

Lấy đồ ngủ lúc trước ra, Trần Chi đi vào phòng tắm tắm rửa. Khóe môi cô không nhịn được cong lên, trong lòng rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng thoát khỏi Tư Dạ rồi, cuối cùng cũng được ở bên An Dĩ Thần. Cô đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật là tốt đẹp biết bao.

“Tiểu Chi, điện thoại của con.”

Từ trong phòng tắm bước ra liền nghe thấy tiếng mẹ gọi cô.

“Tới đây.” Trần Chi chạy vào phòng ngủ, cho rằng là An Dĩ Thần gọi, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, sắc mặt cô khẽ trầm xuống.

“Sao không bắt máy?” Mẹ Trần nghi hoặc hỏi.

Trần Chi không hề do dự mà tắt điện thoại, “Điện thoại làm phiền, không cần bắt máy.”

Thành phố giải trí Thành Hoàng, trong phòng VIP.

Tư Dạ nghe được âm thanh “tu tu tu” từ đầu dây bên kia, hơi nhíu chân mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Gan của người phụ nữ này quả nhiên rất lớn.

Mới vừa thoát khỏi anh liền dám không nghe điện thoại của anh!

Cô cho rằng, cô thật sự có thể có được tự do, hoàn toàn thoát khỏi anh sao?

Ha, chỉ cần Tư Dạ anh không buông tay, bất kể là ai cũng không thể cứu cô!

“Dạ, tới phiên cậu.” Âm thanh của Trác Dịch kéo anh trở về.

Tư Dạ cầm lấy một cây phi tiêu, hung hăng phóng đi, phi tiêu ở ngay giữa hồng tâm, không lệch đi một chút.

“Không chơi nữa không chơi nữa, chơi với cậu cái gì cũng thua, thật không có hứng!”