Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầm Tù Tình Yêu: Cục Cưng, Em Chỉ Có Thể Bên Tôi

Chương 93 Lỡ mất em, anh mới hối hận (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không chơi nữa không chơi nữa, chơi với cậu cái gì cũng thua, thật không có hứng!”

Trác Dich vứt cây phi tiêu trong tay, xoay người rót rượu.

“Tôi nói này Dạ, cậu thật sự bán người phụ nữ đó rồi? Sau này không dây dưa với cô ta nữa à?” Anh ta tò mò hỏi.

Tư Dạ kéo nhẹ khóe môi, vừa phóng một cái phi tiêu, vừa vặn lại chen vào vị trí của cây phi tiêu trong hồng tâm lúc nãy.

“Bán? Tôi chỉ tạm thời cho mượn cô ta thôi, khiến cô ta chết tâm, sau này sẽ không còn ảo tưởng gì nữa. Cậu đợi mà xem, không quá một tuần, cô ta sẽ lại ngoan ngoãn quay về.”

Tư Dạ anh từ trước đến giờ làm ăn không bao giờ lỗ, anh không chỉ lấy được công trình ở khu Nam Hồ mà còn muốn Trần Chi tiếp tục ở bên cạnh mình.

“Cậu có kế hoạch gì?”

Tư Dạ không trả lời, khóe môi lộ ra ý cười lạnh lẽo, Trác Dịch nhìn đến sởn gai ốc.

Anh ta thật may mắn, anh ta và Tư Dạ là bạn không phải địch, nếu như bị Tư Dạ tính kế thì chết lúc nào cũng không hay.

Trần Chi thoát khỏi được Tư Dạ, trong sổ sách của cô có hơn 40 vạn tiền của Tư Dạ, cũng là thù lao của hai tuần.

Cẩn thận tính lại, cô ngây ngốc ở bên cạnh anh đã ba tuần nhưng cô cảm thấy thời gian rất dài, giống như đã qua mấy tháng vậy.

Số tiền đó à cô đáng có được, cô sẽ sử dụng thật thoải mái.

Thêm số tiền lúc đầu, bây giờ cô đã có 85 vạn, chỉ cần cố gắng tìm thêm 15 vạn là có thể thay tim cho mẹ rồi.

Cô không muốn mượn tiền của An Dĩ Thần, cô nợ anh ấy quá nhiều rồi, có trả cũng trả không xong.

Ngày hôm sau, Trần Chi đi tìm việc, ông chủ của cô rất nhiều, rất nhanh đã tìm được một công việc tạm thời ở một khách sạn.

Trước đây cô cảm thấy công việc rất cực khổ, lại buồn tẻ.

Bây giờ cô có thể chạm tới piano một lần nữa thì cô mới biết, có thể làm việc, đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.

Tan làm, An Dĩ Thần dựa vào vị trí mà đến đón cô.

Trần Chi từ khách sạn đi ra liền nhìn thấy anh đứng cạnh chiếc xe, dáng người thon dài thẳng tắp anh tuấn, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

“Đi thôi.” Cô cười cười bước tới, người đàn ông rất tự nhiên cầm lấy túi xách của cô.

“Muốn đi đâu ăn cơm?” Thay cô nịt dây an toàn, An Dĩ Thần khởi động máy.

“Tùy anh đi đâu cũng được, anh biết rõ mà.”

“Được.” Anh đưa cô đến một nhà hàng rất tốt, thức ăn ở đây rất ngon, rất nhiều người đến đây để ăn cơm.

Gọi một vài món ăn, An Dĩ Thần gắp vào chén cho Trần Chi những món mà cô thích ăn.

“Tiểu Chi, anh muốn, qua mấy ngày nữa sẽ dẫn em đến nhà anh, giới thiệu em với ba mẹ của anh.”