Chương 98 Người phụ nữ này, tôi rất nhớ cơ thể của cô (2)

Cúp điện thoại cô liền gọi lại cho mẹ nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.

Tối nay mẹ không giống sẽ đi chơi, cho dù là ra ngoài thì sẽ trở về rất nhanh, chưa bao giờ đi hơn 8 giờ tối.

Có thể đi đâu chứ?

Trần Chi không khỏi lo lắng, cơ thể mẹ vốn dĩ đã không khỏe, lỡ như trên đường té xỉu thì phải làm sao?

Lúc Trần Chi định ra ngoài tìm người thì điện thoại trên tay cô vang lên, cho cho rằng là mẹ gọi tới nhung không ngờ lại là Tư Dạ.

Trần Chi không định bắt máy nhưng cô lo rằng Tư Dạ sẽ bắt mẹ đi.

Nghĩ một lúc, cô nghe điện thoại, âm thanh của Tư Dạ trầm thấp bình tĩnh.

“Cuối cùn cũng nghe điện thoại rồi?”

“Có chuyện gì sao?”

“Bây giờ lập tức tới biệt thự, tôi muốn gặp cô.”

“Tại sao tôi phải đi?”

“Người phụ nữ này, cô đừng chọc giận tôi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, Tư Dạ cúp máy, giống như biết chắc cô sẽ tới.

Trần Chi rất muốn hỏi anh, có biết mẹ của cô ở đâu không, lại lo lắng chuyện này nếu không có liên quan đến anh, nếu hỏi sẽ chọc giận anh.

Mặc kệ thế nào, cô cũng phải đến đó một chuyến, lỡ như có liên quan đến mẹ thì sao?

Trần Chi vẫn ở nhà đợi hơn nửa tiếng sau, không thấy mẹ quay về mới vội vàng đi đến biệt thự của Tư Dạ.

Nơi này, sau khi cô đi khỏi không định sẽ quay lại.

Hiện giờ lại đứng ở trước cửa, cô sợ hãi đển thở cũng không nổi.

Người giúp việc mở cửa, mở miệng nói với cô: “Cậu cả đang ở trên lầu, cô lên đi.”

Trần Chi không nói gì, cắn môi đi lên lầu.

Cô mang theo một con dao nhỏ, nếu như Tư Dạ dám dùng lực với cô thì cô sẽ chết cho anh xem.

Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, người đàn ông đang đứng trên bên công hút thuốc, nhìn cô bước vào, ngoắc cô, “Qua đây.”

Trần Chi đề phòng lùi về sau một bước, “Anh bảo tôi tới rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói đi, nói xong thì tôi về.”

“Qua đây.” Tư Dạ vẫn nói câu nói ấy.

Trần Chi không đi qua, vẻ mặt lạnh nhạt nói, “Nếu anh không nói thì tôi đi đây.”

Tư Dạ nhíu mày, anh rất ghét tính tình ngang ngược của người phụ nữ này.

Không còn cách nào, anh ném điếu thuốc lá xuống bãi cỏ dưới lầu, vào phòng ngủ đi tới trước mặt cô.

“Đừng làm ra vẻ như thế, tôi cũng không có ăn cô.” Nhìn dáng vẻ đề phòng của Trần Chi, anh kéo nhẹ khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo châm biếm.

Mới rời khỏi anh có mấy ngày đã làm ra bộ dạng này, giống như một cô gái cương trực trong trằng vậy.

“Thu dọn đồ của cô lại rồi đem đi đi, tôi nhìn thấy chướng mắt lắm.”