Chương 11: Hôm nay không lên triều

Sáng sớm, Hạ Trường Hiên đã nghe được tiếng bước chân đi qua đi lại ngoài điện, cau mày mở mắt. Lưu luyến đem Trường Hoan trong ngực đặt ở bên cạnh, khoác một chiếc áo ngoài đi tới cửa.

“Làm sao vậy?” Hạ Trường Hiên hơi chút bất mãn hỏi.

“Điện hạ......” Ở ngoài điện, An công công vì muốn đánh thức hay không đánh thức hai người mà rối rắm cả nửa ngày trời, nhanh chóng lên tiếng: “Lâm triều......”

“Không cần, nói bệ hạ thân thể không khoẻ.” Hạ Trường Hiên không kiên nhẫn đáp.

“Vâng.” Cuối cùng cũng nhận được chỉ thị, An công công một đường chạy đem ý chỉ truyền tới trên đại điện, trong điện các đại thần đang chờ lâm triều kinh ngạc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phải biết rằng hoàng đế từ khi kế vị tới nay chưa bao giờ không lên thượng triều. Tuy rằng hoàng đế tới cũng chỉ là ngồi trên long ỷ làm bù nhìn, cũng không cần phải xử lý chính vụ gì, nhưng loại hành vi khác thường này vẫn đủ làm các đại thần nghị luận sôi nổi.

Trong cung những người sợ hãi Hạ Trường Hiên không dám nói bậy, nhưng vài vị võ tướng nghe chút tin tức từ con cháu trong nhà làm thị vệ truyền ra từ trong cung, nói ngày hôm qua Duệ Vương điện hạ bắt cóc Hoàng Thượng.

Xem ra Duệ Vương điện hạ rốt cuộc cũng chuẩn bị mưu phản, nhóm võ tướng vui mừng xoa xoa tay nghĩ đến. Một bên cẩn thận đánh giá Đoan Vương đang ngồi cách đó không xa cúi đầu uống trà, một bên ngăn không được chờ mong.

Đoan Vương Hạ Viên Cẩn nghe thấy lời truyền đến, cúi đầu thần sắc không rõ, sửa lại triều phục trên người chính mình sau đó đứng dậy đi ra ngoài điện.

Trong tẩm điện, Hạ Trường Hiên sau khi phân phó xong An Công Công lại về trên giường, cánh tay duỗi ra, đem Trường Hoan ôm lại trong ngực, nhìn nàng ngủ đến bộ dáng không hề phát hiện, trong lòng buồn cười.

Mẹ nó, tiểu phế vật sao có thể đáng yêu như vậy. Duệ Vương nhìn Trường Hoan trong ngực bộ dáng ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà nghĩ đến.

Mặt trời vừa lên cao, Trường Hoan không chịu nổi trong bụng kêu gào đói khát mà từ từ tỉnh giấc. Vừa mở mắt phía trước còn mơ hồ bỗng nhìn đến trước mắt có người ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm chính mình.

Trường Hoan hoảng sợ, vừa động thân mình liền cảm thấy cả người đều đau nhức, vòng eo càng giống như bị đứt gãy, ủy khuất mếu máo ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Hiên không có lên tiếng.

“Có phải hay không thân mình không thoải mái, ta giúp nàng xoa được không?” Hạ Trường Hiên xấu hổ nói.

“Hoàng huynh xấu nhất.” Trường Hoan hiểu rõ nhất là nhìn mặt đoán ý, vừa thấy Hạ Trường Hiên hôm nay không có bộ dạng thiếu kiên nhẫn, ngược lại một bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng, lập tức ủy khuất oán giận nói: “Hoàng huynh còn ném vỡ cái chén của ta, hôm qua còn khi dễ ta.”

Hạ Trường Hiên nghe được nàng nói hai chữ “khi dễ” hầu kết vừa động, ngăn không được hồi tưởng lại đêm qua kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn thực cốt. Bàn tay dày rộng đỡ ở sau thắt lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp, giúp nàng thả lỏng cơ bắp đã cứng đờ.

“Chẳng lẽ việc đêm qua bệ hạ không thích?” Hạ Trường Hiên tới gần nhìn đôi mắt Trường Hoan hỏi.

Trường Hoan há miệng thở dốc, muốn nói không thích, lại cảm thấy như vậy quá mức dối trá. Bình thường… Bình thường còn có thể. Lúc đầu rất đau, sau lại quá mức mất khống chế.

Hạ Trường Hiên nhìn Trường Hoan cười khẽ ra tiếng, Trường Hoan thẹn thùng đẩy bờ vai hắn, không dám nhìn đôi mắt hắn.

“Cái chén đó… là cái chén ta thích nhất đó, huynh tùy tiện liền ném vỡ.”

“Còn rất mang thù,” Hạ Trường Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Hiện tại bộ chén hôm qua mang vào nàng không phải vui mừng ra mặt sao?”

“Cũng thích a, nhưng…… A, huynh sao biết hiện tại ta đang dùng cái gì?”

“Đồ trong phòng nàng, trà cụ, lư hương, gối ngọc, bàn trang điểm, cái nào không phải là ta tìm giúp nàng?”

“Là huynh sao, không phải đều nói là vật tiến cống sao?”

“Hửm?” Hạ Trường Hiên buồn cười nhìn Trường Hoan.

Trường Hoan lập tức phản ứng lại, mình là hoàng đế như vậy người bên dưới sao có thể đυ.ng tâm làm việc được chứ.

“Ta biết hoàng huynh đối với ta tốt nhất.” Trường Hoan ôm cánh tay Hạ Trường Hiên làm nũng nói.

“Người a......” Hạ Trường Hiên bất đắc dĩ. Nhìn Trường Hoan đối với mình làm nũng nhịn không được nhớ tới khi còn nhỏ, mỗi lần lúc trước phải làm bài tập nàng đều như vậy làm nũng để hắn làm thay cho nàng. Bộ dáng cũng là như vậy, đôi mắt hạnh tròn tròn long lanh ngước lên nhìn hắn, còn nói ‘ta liền biết hoàng huynh đối với ta tốt nhất’, vì thế mặc kệ nàng muốn hắn làm bất cứ chuyện gì, hắn đều sẽ đáp ứng tất cả.

Khi đó Trường Hoan ghét nhất đi học, nhưng thái phó nói nàng sinh ra đã phải tiếp nhận giang sơn Đại Hạ, những việc này nàng không thích cũng bắt buộc phải làm.

Lúc ấy Hạ Trường Hiên liền nghĩ, nếu Trường Hoan phải làm hoàng đế lại không thích học thuật đế vương trị quốc an bang vậy hắn liền học nhiều một chút. Về sau Trường Hoan làm hoàng đế, hắn giúp nàng sử lý những chuyện nàng không thích làm, Trường Hoan lúc ấy có thể đi làm những việc nàng thích.

Hạ Trường Hiên lúc đó vẫn là bộ dáng thiếu niên thân thể gầy yếu khi đó đã muốn đem Trường Hoan thu nạp vào dưới cánh chim chính mình để hắn bảo vệ nàng. Về sau Thôi hoàng hậu bắt đầu can thiệp quan hệ giữa bọn họ, khắp nơi phòng bị hắn, Trường Hoan bắt đầu dần dần xa cách hắn, Hạ Trường Hiên mới có thể chịu không nổi như vậy. Hắn không rõ, rõ ràng Trường Hoan muốn hắn giúp nàng, tại sao nàng vẫn còn vì điều gì khác mà còn phải rời khỏi hắn……