Chương 16: Thôi gia

Hạ Trường Hiên đi rồi, Trường Hoan vẫn nhịn không được tò mò trong lòng, gọi người Thôi gia tiến lên.

Vốn dĩ Thôi gia chính là nhà ngoại nàng, thân mật một chút thật ra cũng sẽ không chọc người hoài nghi.

“Bệ hạ.” Hôm nay tới chính là Thôi nhị phu nhân, khi thấy Trường Hoan gọi bọn họ liền cười tủm tỉm mang theo cháu trai cháu gái khom người tiến lên. Vốn dĩ Thôi gia chính là nhà ngoại của đương kim bệ hạ, dính một chút hào quang của bệ hạ cũng không quá phận.

Chỉ là hiện tại toàn bộ Thôi gia chỉ có đại phòng có tước vị Thành An Hầu, nhị phòng đừng nói tước vị, đến chức quan cũng chỉ là một chức quan nhàn tản mà thôi.

Đại ca không những không đề bạc nhóm cháu trai mở rộng tiền đồ cho chúng mà ngược lại lại đối với bọn họ can thiệp, nói không thể làm bệ hạ khó xử.

Hiện giờ hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, lại gặp bệ hạ ở hoa yến, bây giờ có cơ hội cùng bệ hạ ôn lại chút cảm tình, đại tẩu lại ôm bệnh không thể đến, chỉ đành chính mình mang theo cháu trai cháu gái tới, cũng không biết đại phòng rốt cuộc tính toán cái gì.

“Là nhị cữu mẫu sao, miễn lễ.” Trường Hoan giơ tay, San San chạy nhanh về phía trước nâng Thôi nhị phu nhân dậy.

“Không dám nhận không dám nhận.” Thôi nhị phu nhân mặc dù nói không dám nhận, trên mặt lại cười nở hoa, xem ra bệ hạ cùng Thôi gia cũng không có hiềm khích gì, cũng không biết đại phòng nghĩ như thế nào, quan hệ tốt như vậy lại không lợi dụng cho tốt.

“Vị này chính là......” Trường Hoan nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia.

“Hồi bệ hạ, thần Thôi Thừa Lan.” Người nọ bộ dáng hào hoa phong nhã khiến người gặp rất có hảo cảm, nhưng Trường Hoan đối với người Thôi gia người vẫn luôn không muốn hiểu biết nhiều, nhất thời cũng không biết hắn rốt cuộc công tử của phòng nào.

“Nói đến Thừa Lan cùng bệ hạ cùng một ngày sinh so ra sinh sớm hơn bệ hạ mấy canh giờ, đây thật đúng là duyên phận a.” Thôi nhị phu nhân khoa trương nói.

Trường Hoan mặt có chút lạnh xuống, hoá ra đây chính là huynh đệ song sinh với nàng, chính nàng phải thay thế hắn bị đưa vào trong cung.

“A, còn đây, đây là biểu muội của ngài.” Thôi nhị phu nhân cũng cảm giác được Trường Hoan giống như tâm tình không tốt, nghĩ có lẽ vị bệ hạ này không thích người khác cùng một ngày sinh ra, bà ta khéo léo nói sang chuyện khác kéo một vị tiểu thư khác tiến lên.

“Thần nữ Thôi Loan, tham kiến bệ hạ.” Thôi Tiểu thư ngẩng đầu e lệ ngượng ngùng nhìn Trường Hoan.

Trường Hoan một phen đánh giá vị muội muội này, lớn lên cùng chính mình có năm phần giống, cả người kiều kiều mềm yếu chọc người thương.

“Thôi Tiểu thư bình thân.” Trường Hoan sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.

“Cháu gái này nhà ta cũng được coi là tài nữ, cũng coi như có thiên phú về mảng ngâm thơ vẽ tranh đều được di truyền từ đại lão gia, hơn nữa tâm tư đơn thuần, tài nghệ đều xuất chúng.” Thôi nhị phu nhân nhìn thấy Trường Hoan đối với Thôi Loan có chút hứng thú, chớp mắt, cảm thấy Thôi gia lại có thêm một vị Hoàng Hậu cũng chưa chắc không thể.

“Xác thật có thể làm.” Trường Hoan gật đầu. Chính bản thân mình cũng chưa ngâm thơ vẽ tranh, nữ hồng trù nghệ càng chưa từng chạm qua, xem ra hoàn toàn không có một chút di truyền của người Thôi gia.

“Có thể được bệ hạ khen ngợi là phúc phận của nàng. Chẳng qua đứa nhỏ Cẩm Tú này xác thật khiến người thương. Ngày thường đại tẩu thân thể không tốt, Cẩm Tú đều tự tay chăm sóc chiếu cố đại tẩu, khiến chúng ta nhìn đến đều hâm mộ không thôi.” Thôi nhị phu nhân tiếp tục nói lời hay, tận tâm tận lực tâng bốc vị Thôi Tiểu thư này.

“Nhị thẩm càng nói càng khoa trương.” Thôi Loan đỏ mặt nói, lại không có phản bác, chỉ là trộm ngẩng đầu nhìn Trường Hoan liếc mắt một cái.

Trước kia chỉ nghe nói Đoan Vương tuấn tú, Duệ Vương tuấn lãng, lại không nghĩ rằng bệ hạ càng phong hoa. Hơn nữa không giống Đoan Vương thanh cao khiến người nhìn tự biết xấu hổ, Duệ Vương lạnh nhạt như cách xa người ngàn dặm, ngược lại bệ hạ lại thân cận như thế khiến người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

“Thôi Tiểu thư kêu Cẩm Tú?” Trường Hoan đột nhiên mở miệng hỏi.

“Đó là nhũ danh của thần nữ.” Thôi Loan đáp.

Trường Hoan trong lòng lạnh cả người, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi. Giơ tay đè huyệt Thái Dương.

“Trẫm đột nhiên có chút không khoẻ, lần sau lại tìm nhị cữu mẫu nói việc nhà.”

Thôi nhị phu nhân biểu tình cứng đờ, không biết chính mình đã nói câu nào chọc bệ hạ làm hắn không vui, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Thôi Loan cũng không hiểu vừa rồi hoàng đế còn hiền lành, như thế nào đột nhiên đối với chính mình lãnh đạm như vậy, có chút tâm tư lưu lại lại không thể làm trái thánh mệnh, chỉ đành phải lưu luyến mỗi bước đi lui xuống.