Chương 2: Bí mật thân thế

“San San, hôm nay buộc thật chặt, ta đều thở không nổi.” Trường Hoan mặc áo choàng dài hướng San San tha thiết nói.

“Bệ hạ nhẫn lại chút đi, lần sau ta bảo bọn họ đem long bào làm rộng thùng thình một chút, miễn cưỡng là có thể được.” San San dùng khăn lau khô tóc ướt cho Trường Hoàn ở bên khuyên nhủ.

“Ưʍ...... Sau đó phải nhớ đấy......”

“Bệ hạ yên tâm, nô tỳ xác định ghi nhớ. Bệ hạ bình an mau ngủ đi, ngày mai cái còn muốn dậy sớm lên triều.”

“Kỳ thật ta lên thượng triều cũng không có ích gì, lại còn cứ muốn sáng sớm phải lên ngồi chỗ đó.” Trường Hoàn không vui mà nói.

“Như thế nào cũng vô dụng, đều là bởi vì ngài ở kia, Đại Hạ chúng ta mấy năm thực lực quốc gia mới càng ngày càng tốt.” San San nói.

San San nói điểm này nhưng thật ra không sai. Mấy năm nay Đại Hạ quốc thái dân an bá tánh hòa thuận vui vẻ. Nhưng đây chủ yếu là bởi vì hoàng huynh trị quốc có thủ đoạn, bá tánh an cư lạc nghiệp; hoàng huynh độc lập có chiến thuật, ngoại tộc không tùy ý xâm chiến được. Hơn nữa trước có tiên hoàng làm phế vật như vậy, hiện tại văn võ bá quan đối với Trường Hoan thấy vẫn rốt cuộc tương phản. Rốt cuộc bọn họ nhìn ra Trường Hoan tuy rằng không có bản lĩnh, nhưng cũng không giống tiên hoàng luôn gây ra rắc rối. Hiện tại trong có Đoan Vương, bên ngoài có Duệ Vương, nàng chỉ cần không làm, không giúp gì thì là tốt rồi.

Năm đó tiên hoàng trầm mê tu tiên, không để ý tới triều chính cùng quốc khố tiêu xài không còn. Hậu cung chỉ có một người Hoàng Hậu còn không con. Nhóm võ tướng áp lực lên Hoàng Thượng để Duệ Vương thế tử làm Thái Tử, kết quả đúng lúc này truyền đến tin tức Hoàng Hậu có thai. Chính là trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, Trường Hoan nở nụ cười.

Tiên hoàng vì muốn tu thành tiên vẫn luôn lưu giữ đồng tử chi thân ( không quan hệ). Duệ vương đời trước là đệ đệ của tiên hoàng, văn thao võ lược mọi thứ tinh thông. Nhưng muốn nói tiên hoàng ghét nhất đúng là hoàng đệ này, trừ việc có thể sống lâu hơn so với hoàng đệ, cho nên sao có thể cam tâm truyền ngôi cho con hắn làm người thừa kế.

Vừa vặn đại tẩu nhà mẹ đẻ hoàng hậu có thai, tiên hoàng mệnh Thôi hoàng hậu giả mang thai, sau đó cho hài tử nhà mẹ đẻ con sinh ra vào cung làm hoàng tử nuôi nấng. Tiên hoàng lúc ấy nghĩ chính là chính mình tu luyện đại thành có thể trường sinh bất lão, đến lúc đó chính mình thọ cùng trời đất có thể ngồi cùng giang sơn Đại Hạ dài lâu. Như vậy một hoàng tử giả về sau có thể cho về nhà một cách dễ dàng.

Ngày sinh đó, đại tẩu Dương thị sinh hạ một đôi long phượng thai, Thôi hoàng hậu sai người đưa bé trai vào trong cung. Kết quả lại phát hiện đưa vào chính là bé gái. Thôi hoàng hậu biết là nhà mình đại tẩu tự chủ trương, nhưng trước mặt hoàng đế cũng muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ che giấu một ít. Tiên hoàng chỉ ở ngày sinh đó nhìn qua hài tử một cái, đặt tên cũng đều giao cho Thôi hoàng hậu, tự nhiên không phát hiện điều gì. Sau khi hoàng đế đi rồi, Thôi hoàng hậu nhìn trẻ con còn chưa có mở mắt, khóc ngã vào trên giường. Từ nay về sau, bí mật này trong cung, cũng chỉ có mẹ con các nàng.

Tiên đế tính toán đến khá tốt, đáng tiếc lúc Trường Hoan mười bốn tuổi liền chết bất đắc kỳ tử ở phòng luyện đan. Trường Hoan trong giấc ngủ đang mơ mộng đã bị củng cố lên kế vị. Không quá hai năm, hoàng hậu bệnh tật. Trường Hoan hướng các thần linh cầu phúc nguyện cũng không thể lưu lại Thôi hoàng hậu. Từ đây về sau, trong hoàng cung, chỉ còn lại có nàng cùng San San sống nương tựa lẫn nhau.

Trường Hoan nằm kề bên đầu gối San San êm dịu, bình tĩnh khó khăn rơi nước mắt. Mẫu hậu đối với San San có ân, từ nhỏ liền để San San theo hầu bên mình. San San cũng vẫn luôn giống như tỷ tỷ luôn cố gắng bảo hộ Trường Hoan. Nếu không có San San chính mình sớm không biết muốn bị lộ ra bao nhiêu lần, cho nên vì để San San cùng chính mình có thể sống sót, sớm ngày có thể tìm được biện pháp tốt nhất.