Chương 5: Hồi ức lúc nhỏ

Sau khi tức giận đuổi Duệ Vương đi, Trường Hoan ghé vào trên ngự án nằm phát ngốc, trong tay bút lông xoay lung tung, mực bắn lên vài tấu chương trước mặt.

Rõ ràng khi còn nhỏ chính mình cùng hoàng huynh thân cận nhất, nhưng thế nào sau khi trưởng thành cảm tình lại không được như vậy? Trường Hoan có chút khổ sở nghĩ đến.

Phu thê Duệ Vương đời trước sau khi chết, tiên hoàng cũng vì thanh danh cùng mặt mũi đem cháu trai vào trong cung nuôi nấng. Khi còn nhỏ, Trường Hoan bên người ngoài mẫu hậu, cũng chỉ có hoàng huynh vẫn luôn cùng nàng ở bên nhau, là bạn chơi duy nhất cùng người thân của người.

Hai người cùng nhau đọc sách tập võ, chơi đùa quấy rối. Sáng sớm hoàng huynh đem nàng ngủ nướng từ trong chăn vớt ra, làm nàng không đến mức bị thái phó trừng phạt, buổi tối cõng nàng hồi tẩm điện, kể chuyện xưa cho nàng còn dỗ nàng đi vào giấc ngủ. Nàng thích cái gì hoàng huynh nhớ rõ nhất, mỗi năm sinh nhật so với mẫu hậu còn muốn là người đầu tiên nghĩ tới.

Khi còn bé trong mắt Trường Hoan, nàng chính là người gian dối thủ đoạn cái gì đều làm không tốt, ngược lại hoàng huynh văn thao võ lược mọi thứ đều xuất sắc.

Khi đó hoàng huynh vẫn luôn là người lợi hại nhất trong lòng nàng, khi thái phó giao bài tập, Trường Hoan mỗi lần đều làm nũng để hoàng huynh giúp nàng làm. Hoàng huynh một bên nói cho do quân muốn thần làm, thần không thể không làm, một bên nhịn không được do nàng cầu xin liền nói bài tập lần sau sẽ không giúp nàng hoàn thành nữa.

Nàng nhớ rõ có một lần thái phó giao chép sách luận, lúc ấy hoàng huynh đã giúp nàng viết cho tốt lại bị mình không cẩn thận đánh mất. Trên lớp học hoàng huynh trực tiếp đem sách của hắn cho nàng, cuối cùng hắn còn bị thái phó dùng thước đánh mười cái.

Nàng nhìn một thước lại một thước đánh xuống da thịt xé mở bị thương dáng sợ tới mức khóc lên, hoàng huynh lại cười lau nước mắt cho nàng. Buổi chiều thời điểm học cưỡi ngựa bắn cung, hoàng huynh dùng bàn tay sưng đỏ kéo ra cung nặng trong tay, mũi tên mỗi lần bắn trăm phát trăm trúng hồng tâm.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa nàng và hoàng huynh càng lúc càng xa cách?

Sau khi lớn lên nàng bắt đầu có thể rõ ràng ý thức được thân phận giới tính chính mình đại biểu cho cái gì, chính từ ngày đó bắt đầu, nàng liền từ tiểu thái tử vô tâm không phổi biến thành tiểu phế vật suốt ngày lo lắng hoảng sợ.

Ài, chuyện quá khứ không cần nghĩ đến. Trường Hoan lắc lắc đầu, đem muộn phiền từ trên người rút ra. Nhìn đống tấu chương rối loạn lung tung trước mặt nhíu mày, đống sổ con này không phê trả lại cũng sẽ không có người nào so đo đâu?

“San San, ngươi có quen biết thị vệ nào có thể tín nhiệm hay không?” Trường Hoan đem đống tấu chương bị bẩn ném tới trong chậu than tiêu huỷ chứng cứ.

“Có nhưng thật ra có một người.” San San thời điểm nói lời này khó được có chút ngượng ngùng: “Chính là có chút không thân lắm, ngài có chuyện gì sao, ngài tìm hắn có việc gì cần phân phó.”

“ Không thân lắm a…” Trường Hoan ý vị thâm trường nhìn sắc mặt San San ngày càng phiếm hồng: “Các ngươi còn rất quen biết sao.” Trường Hoan chế nhạo nói.

“Chính là hắn ngốc quá bị người ta khi dễ, ta vừa lúc đi ngang qua giúp hắn một phen, không có chuyện gì khác qua lại.” San San thanh âm càng ngày càng nhỏ nói.

“San San của chúng ta thật là người tốt bụng, cũng không biết về sau ai có thể có phúc khí đem nàng cưới về nhà đây?”

“Bệ hạ đừng có giễu cợt ta, ta là muốn hầu hạ bệ hạ cả đời, mới sẽ không gả chồng gì đó đâu.”

“Như vậy sao được, San San của chúng ta tốt như vậy, không cho ngươi gả chồng ta sợ tiểu tử kia ngày nào đó hành thích ta làm sao bây giờ.”

Hai người cười một lúc, khó có được lúc nhẹ nhàng.

“Ngài còn chưa nói tìm hắn có chuyện gì đâu.” San San nhắc nhở nói.

“Còn có thể có chuyện gì?” Trường Hoan thở dài, lời nói vô lực phát ra nói: “Dạy ta bắn cung hazzz.”