Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cẩm Y Chi Hạ

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thấy giọng nói này, Kim Hạ chỉ biết rầu rĩ rồi nhíu mày, sau đó điều chỉnh nét mặt cười gượng, mới xoay người cung kính nói:"Lưu đại nhân!"

Đến Dương Châu đã mười mấy ngày, nhưng vụ án vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, Lưu đại nhân tuy có cái tính chậm chạp, nhưng càng ngày càng nóng tính nôn nóng. Dương Trình Vạn được Lục Dịch cho phép điều trị vết thương, hắn cũng không tiện can thiệp, trong tay hắn không có trợ thủ đắc lực nào như thủ lĩnh. Hắn nhìn thấy Kim Hạ là ngay lập tức chậm rãi nhàn nhã bước đến, nhưng trên khuôn mặt lại đầy vẻ tức giận.

"Ta muốn hỏi ngươi, đến Dương Châu này vì chuyện gì?" Lưu đại nhân trầm mặc hỏi

Kim Hạ nghe ra giọng nói bất thiện, chỉ đành cúi đầu cụp mắt:"Chính là vì mười vạn lượng bạc tiền tu sửa con sông."

"Tới đây đã được mấy ngày, có điều tra ra manh mối rồi sao?"

"Khởi bẩm đại nhân, còn...vẫn không có gì..."

Lưu đại nhân càng buồn bực:"Dương bộ đầu có vết thương ở chân, cũng đành miễn, các ngươi là thủ hạ, nên càng phải chăm chỉ hơn mới phải, sao lại đi chơi bời bên ngoài lười biếng lười nhác, sao xứng với quan triều đình. Ăn lộc vua thì phải bảo vệ vua, ngươi cũng nên hiểu đạo lý này."

"Đại nhân giáo huấn là đúng, ty chức đáng chết."

Hắn là đang nổi nóng, Kim Hạ đương nhiên sẽ không ngốc đi chống đối hắn, chỉ nghe theo hắn nói.

"Lần trước nghe nói tra được tình nhân của Chu Hiển, sao không đến nhà cô nương kia mà tra hỏi?"

"Cô nương này là con nuôi của gia đình cậu em vợ quan tri phủ ở Dương Châu, ta đi mấy lần, đều bị cự tuyệt không cho vào." Kim Hạ thành thật nói

"Cậu em vợ quan tri phủ....Cái này..." Lưu đại nhân cũng ngẩn người:"Vậy thì ngươi cũng phải nghĩ cách, nha hoàn nhà cô nương kia, người làm,...chỉ cần tra ra từ những người này, ngươi cũng phải tra ra rõ ràng. Cô nương kia ở trong phòng không thấy được, lẽ nào không thấy luôn những người này."

"Đại nhân giáo huấn chí phải."

"Vậy còn không mau đi nhanh đi."

Một trận sấm rền vang lên, bầu trời âm u, mắt thấy chính là trời sắp đổ mưa.

Kim Hạ nghe tiếng sấm khở sở nói:"Bây giờ đi liền sao?"

"Chuyện đó thì đương nhiên! Ngươi có biết lãng phí thời gian hay sao? Vì tra án mà mất ăn mất ngủ ngày làm đêm làm, như vậy mới là dáng dấp của một Lục phiến môn, nếu lại lười nhác, không thể tận trung vì nước, có thể hy vọng vào các ngươi sao?"

Kim Hạ liếc mắt nhìn Lưu đại nhân ưỡn cái bụng, thầm than thở:"Đại nhân nói chí phải, vậy ty chức sẽ đi."

"Lưu đại nhân."

Lục Dịch cầm trong tay hồ sơ tra án, từ bên ngoài bước vào tiểu viện, hướng Lưu đại nhân lễ độ nói

Kim Hạ nhìn thấy hắn, ngẩn người

"À Lục đại nhân." Lưu đại nhân đối với vị này không thể khinh thường được:"Mấy ngày nay vì vụ án, ngài đã khổ cực."

"Đại nhân không cần nói như thế, ta lần này cũng tham gia vào vụ án, đều là chuyện nên làm cả." Lục Dịch chuyển hướng Kim Hạ, ánh mắt bất thiện nói:"Viên bộ khoái, ta chính là đang tìm ngươi đây."

"Đại nhân có gì phân phó?"

"Đêm qua Sa Tu Trúc bị bọn chúng cướp tù, ta còn muốn hỏi một việc." Lục Dịch cau mày nói

Lưu đại nhân ngây ngốc một hồi:"Đêm qua hắn bị bọn nào cướp tù sao?"

Lục Dịch gật đầu nói:"Chuyện là như vầy đại nhân. Đêm qua ta cùng Viên cô nương và vài tên Cẩm y vệ áp giải Sa Tu Ttúc ra ngoài, không nghĩ rằng giữa đường bị cướp, trong đó có mấy người đều bị những tên tặc gây ra thương tích."

"Lại có tặc nhân có gan lớn như vậy sao, Lục đại nhân ngài không sao chứ?"

"Ta vô sự, đa tạ đại nhân quan tâm, chỉ là chưa bắt được những tên tặc này, trong lòng vẫn còn căm giận."

"Đương nhiên! Những tên tặc này bất chấp thủ đoạn, hung hăng ngang ngược..." Lưu đại nhân hướng Kim Hạ nói:"Ngươi lúc đó cũng ở hiện trường, nên tận lực giúp đỡ để bắt những tên tặc, Lục đại nhân có điều muốn hỏi ngươi, mau chóng đi đi."

"Vậy...chuyện tra hỏi người làm của..." Kim Hạ khó hiểu hỏi

"Ngày mai hãy đi."

"Ty chức tuân mệnh."

Lục Dịch cũng hướng về Lưu đại nhân lễ độ nói:"Vậy ta xin cáo lui trước."

"Ngươi bận rộn như vây, không cần đa lễ." Lưu đại nhân vội nói

Kim Hạ lặng lẽ đi phía sau Lục Dịch, một bụng ngờ vực, thầm nghĩ lẽ nào sự việc lại bại lộ, hẳn là Lục Dịch biết được tin tức gì, biết mình đêm đó có gì mờ ám, bây giờ chuẩn bị tính sổ?!"

Thấp thỏm bất an, đã đi đến Lúc Dịch tiểu viện. Tiến vào Nguyệt Nha môn, Lục Dịch mới dừng bước xoay người lạnh lùng nói:"Ngươi đã đi đâu? Cùng người nào động thủ sao?"

"Không có."

"Vết thương đều bị rách lớp băng bó, còn nói không có."

Lục Dịch tỏ ý muốn nói cánh tay trái của Kim Hạ.

Cho đến lúc này, Kim Hạ cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên ống tay áo lộ ra vết máu chảy, chẳng trách lại cảm thấy đau đớn, còn tưởng rằng là do dùng thuốc. Kim Hạ hồi tưởng lại lúc nãy, có lẽ là lúc ngăn cản Đại Dương bị hắn gạt ra một bên, chính mình đã đâm vào vách tường làm cho vết thương rách ra.

"Cái này...không cẩn thận nên đυ.ng phải." Kim Hạ không thể nói gì khác hơn

Lục Dịch vốn là còn muốn hỏi chuyện gì, nhưng vẫn không hỏi tiếp, lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc, dặn dò nói:"Tiến đến đây, ta thay ngươi băng bó vết thương."

"Không cần, ta có thể tự mình băng bó." Kim Hạ vội vàng nói, đưa tay tiếp nhận lọ thuốc, nhìn hắn lại nói thêm:"Thật sự...nếu vết thương có ngay ở sau lưng ta cũng có thể tự mình băng bó."

Hắn liếc mắt nhìn lọ thuốc trong tay nàng:"Ngươi bây giờ chịu dùng thuốc của ta rồi sao?"

"Cái này, đại nhân có ý tốt, ty chức làm sao có thể phụ lòng ngài." Kim Hạ nhìn lọ thuốc, sau đó ngẩng đầu cười nói:"Huống hồ ty chức cũng muốn nói thẳng, ty chức không muốn phải lo thêm khoản nợ gì."

Lục Dịch lặng yên.

Nha đầu ở trong phòng của hắn, lại đem nhốt hắn ở ngoài cửa.

Lục Dịch nhìn cửa phòng mình khép lại, lắc đầu, vén lấy áo bào ở bên ngoài ngồi chờ. Một lúc lại nghe thấy tiếng lọ thuốc, một lúc lại nghe thấy trong phòng mình, Kim Hạ âm thanh, cẩn thận nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nhịn đau của nàng, so với ngày thường thì không giống như vậy, làm cho người khác vừa bực mình vừa buồn cười.

Tiếng sấm đánh vào mái hiên, giọt nước mưa chợt rơi xuống, kêu lách tách vang vọng.

Nhắc tới cũng thật hiếm thấy, thuốc của Lục Dịch nghe thấy mùi thuốc cay mũi, nếu xoa trên vết thương sẽ lành lạnh, thoải mái. Kim Hạ mặc lại áo, đứng dậy lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra đây là phòng của Lục Dịch, vội vã mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Lục Dịch còn đang ngồi đó.

"Đại nhân, ty chức đáng chết, nhất thời đã quên, còn tưởng rằng đây là phòng mình." Kim Hạ áy náy, nhìn lén ánh mắt của hắn.

Lục Dịch liếc Kim Hạ một chút, lạnh nhạt nói:"Ngươi chịu vết thương như vậy có đáng không?"

Theo trực giác ý thức được câu hỏi của hắn có gì quái lạ, nhất thời không biết làm sao xoay sở, liền tỏ vẻ nghe không hiểu:"Sao ạ?"

Lục Dịch đứng dậy, cúi đầu sửa lại ống tay áo, mới chậm rãi nói:"Ta đang hỏi ngươi, trên cánh tay của ngươi có một đao chém có đáng hay không?"

"Đáng! Đương nhiên đáng." Kim Hạ trả lời lại, cười híp mắt nói:"Vì đã cống hiến cho đại nhân, dù dầu sôi lửa bỏng, huống hồ chỉ là vết thương nhỏ."

Nghe vậy, Lục Dịch không để ý tới Kim Hạ, dường như hừ lạnh một tiếng, bước chân vào phòng.

Suy đoán trong lòng hắn không tốt, Kim Hạ ở ngoài cửa do dự một lát, thử dò xét hỏi:"Nếu đại nhân không có việc gì, ty chức xin cáo lui trước..."

Lời còn chưa dứt, đã bị người ở bên trong lạnh lùng chen lời

"Ngươi đi vào trong, ta có điều muốn hỏi."

Kim Hạ không còn cách nào, chỉ đành quay trở vào bên trong, thấy Lục Dịch ngồi bên bàn, đang tự châm nước trà.

"Chút chuyện này sao lại để đại nhân động thủ, không bảo ta làm."

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Kim Hạ là muốn lấy lòng đưa tay cầm ấm trà nước nóng, lại bị hắn đẩy ra.

"Ngươi hãy an phận đi." Hắn tức giận liếc mắt nhìn Kim Hạ, ngay sau đó nặng nề nói:"Ngồi xuống."

Kim Hạ không dám trì hoãn, lập tức an vị, nhưng là trong đầu mơ hồ. Nếu hắn đã phát giác vụ đêm qua Sa Tu Trúc bị cướp tù, bây giờ nên trừng phạt mình như thế nào mới đúng, sao giờ lại bảo mình ngồi xuống, hẳn là quỳ xuống mới đúng. Nhưng nếu hắn vẫn chưa phát hiện, như vậy thì vì chuyện gì?

Người ngồi quy củ, trong đầu thật nhanh hồi tưởng lại chính mình rốt cuộc có làm gì sai hay không, một bên phải lưu ý sắc mặt của Lục Dịch, Kim Hạ rất lo lắng.

"Ngươi, không có chuyện gì muốn bẩm báo với ta sao?" Lục Dịch nhấp một ngụm trà, nhìn nàng, nói

"Ty chức không biết đại nhân muốn nghe điều gì..."

Kim Hạ đau đầu nhất là loại câu hỏi này, khi còn nhỏ mẹ nàng cũng thường thích nghiêm mặt hỏi:"Con hôm nay không có sự tình gì muốn nói sao?" Dẫn tới làm nàng không khỏi thấp thỏm bất an, đều cho rằng mẹ đã biết hết tất cả mọi chuyện, chỉ đành đàng hoàng nói rõ, cuối cùng cũng không ngoại lệ đành chịu một trận đánh đòn.

Lục Dịch hơi nhíu mày.

"Đúng rồi! Là có chuyện khẩn yếu muốn hướng đại nhân bẩm báo." Kim Hạ quyết định đem chuyện Địch Lan Diệp ra ngăn chặn, giọng nói trầm trọng:"Địch cô nương gặp chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tình huống cặn kẽ ty chức cũng không rõ ràng, chỉ biết là đêm qua cô nương đã lên một chiếc thuyền của một vị công tử ở kinh thành, sau khi trở về liền không khỏe, cả đêm không hề lay động mà ngồi yên xuất thần, hoàn toàn không nghe người ngoài khuyên bảo. Nha hoàn của nàng gấp đến độ đi tìm đại phu ở y quán, vừa vặn gặp Đại Dương.." Kim Hạ dừng một chút rồi nói tiếp:"Đại Dương biết ngài đối với Địch cô nương để ý, hắn liền thay ngài đi xem một lát..."

"Thay ta tới đó sao?" Lục Dịch buồn cười nói

Kim Hạ cười hì hì, nói tiếp:"Thẩm đại phu đã châm cứu, Địch cô nương cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ là khóc. Ngài nói, nàng có không phải là bị người khác làm hại chứ?"

Lục Dịch trong lòng đã có mấy phần suy đoán, lập tức cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.

"Đại nhân ngài hẳn là biết được việc này?" Kim Hạ nhìn biểu hiện của hắn, phỏng đoán nói:"Trên chiếc thuyền kia, là người phương nào?"

"Thứ nhất ta tuy rằng không muốn gặp, nhưng không hẳn là không biết người này." Lục Dịch nhíu mày, dường như cũng không muốn nói gì về chuyện này, liếc nhìn Kim Hạ:"Ngươi đi ra ngoài, chính là vì việc này?"

"Không biết có phải hay không cùng vụ án Chu Hiển có quan hệ gì, ta nghĩ việc này cần tra rõ ràng...Thật tình muốn hướng đại nhân bẩm báo." Kim Hạ nói thêm một câu

"Chuyện của Địch cô nương ngươi không cần phải để tâm." Lục Dịch đơn giản dặn dò nói:"Đây không phải là chuyện ngươi có thể nhúng tay vào."

"Vâng..."

Kim Hạ một bụng ngờ vực, nhưng chỉ có thể đáp lại

Lục Dịch cau mày tiếp tục phân phó nói:"Ngươi mau trở về thôi, vừa bị thương, liền an phận dưỡng thương cho tốt, Dương bộ đầu cũng vậy."

"Vâng.."

Kim Hạ đáp lại, đứng dậy trong lòng thầm nghĩ: nói như thế người trên thuyền kia Lục Dịch đã biết là ai, cùng Địch Lan Diệp có quan hệ, hắn cũng biết. Với vụ án của Chu Hiển, hắn rốt cuộc là đã biết bao nhiêu?

"Chờ chút!"

Lục Dịch ở phái sau gọi nàng, đưa cho Kim Hạ một cái ô vải dầu, một câu nói thừa thãi cũng không có, xong lại quay vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Đa tạ đại nhân."

Kim Hạ tự hỏi, cũng không biết là hắn có nghe thấy hay không

Trong phòng, Lục Dịch hơi nhăn mày, nghe tiếng hạt mưa rơi trên ô vải dầu dần dần rời xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »