Chương 1

“Thủ phụ Nội các Thẩm Đoan, bí mật mưu đồ tạo phản, tội chứng xác thực, lập tức tống vào ngục, nghiêm mật tạm giam. Thẩm gia trừ những đứa trẻ ra, những người còn lại chọn ngày chém đầu thị chúng, làm gương cho kẻ khác.”“Trẫm niệm tình Thẩm Đoan hai triều tận trung vì nước, cho phép trưởng nữ Thẩm gia dùng kim bài miễn tử giữ lại một mạng. Trời cao có đức hiếu sinh, trẫm có lòng yêu tài, cho phép Thẩm Nhiêu tiếp tục ở lại triều đình làm quan, hi vọng tự suy ngẫm tỉnh ngộ, chớ dẫm lên vết xe đổ của người đi trước.”

Đêm đến, giờ Tý, không rõ là do mưa xuống hay do mặt đất ẩm ướt, nhiệt độ rất thấp, trong không khí xen lẫn mùi hoa cỏ thoang thoảng, bên đường vẫn có thể nhìn thấy khói bếp đang lượn lờ dâng lên.

Đất trời như một bức tranh tuyệt sắc không nhiễm bụi trần, giữa không trung là ánh trăng sáng tỏ. Đường phố yên tĩnh lạ thường, có thể nhìn thấy ở xa xa có một cô gái đang ôm một bé gái trong ngực, trên lưng còn cõng thêm một bé trai, bước từng bước, từng bước, bất chợt cô gái quỳ sụp xuống.

Nàng khom người, thần sắc mờ mịt, ôm chặt lấy đứa trẻ trong ngực, đầu ngón tay hiện lên màu đen, trong mắt dần dâng lên hơi nước, một dòng lệ chảy xuống gương mặt nàng. Trong cổ họng không ngừng truyền ra tiếng nghẹn ngào nức nở, trạng thái vô cùng hoảng loạn.

“A Liên, Kiều Kiều, mấy đứa mau tỉnh lại đi, đừng dọa tỷ như vậy, ai tới cứu đệ đệ muội muội của ta với, xin hãy cứu bọn ta, cứu mạng, cứu mạng.” Nàng gắt gao cắn chặt môi dưới, cắn đến nỗi bờ môi bật máu cũng không hề nhận ra.

Hai đứa nhỏ giống như đang ngủ say vậy, là một giấc ngủ vô cùng say sưa, nét mặt điềm tĩnh, bất luận nàng gọi như thế nào chúng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Từ phía xa truyền đến tiếng bước chân, nhịp bước trầm ổn, hữu lực, không nhanh cũng không chậm, khi bước tới bên cạnh nàng thì dừng lại.

Người đàn ông chậm rãi thu lại cây dù trong tay, quỳ một chân xuống, vạt áo phi ngư phục dệt kim chạm vào mặt đất ẩm ướt. Hắn cất giọng lạnh nhạt, không nghe ra được bất kì cảm xúc gì: “Bọn chúng đã chết rồi.”

“Bọn nó chỉ đang ngủ mà thôi.” Thẩm Nhiêu không chịu buông tay, lặp đi lặp lại những lời này, cả người trở nên ngốc nghếch, đờ đẫn như kẻ mất hồn.

Tạ Cẩn dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, bình tĩnh nói: “Bọn chúng sớm đã tắt thở rồi, dù có là ai đi nữa cũng không thể cứu được bọn chúng.”

Nàng vẫn u mê không chịu tỉnh, mang mấy đứa nhỏ đi khắp nơi tìm đại phu. Chỉ là ngày hôm nay, làm gì có đại phu nào dám thu nhận người của Thẩm gia chứ?

Đôi huynh muội sinh đôi này vốn đã có bệnh từ khi sinh ra, nay lại bị kinh hãi mấy ngày liên tiếp, sớm đã chỉ còn thoi thóp. Lúc hoàng hôn vừa rồi đều đã tắt thở. Dù vậy, Thẩm Nhiêu vẫn không chấp nhận được sự thật này, nên mang chúng đi khắp nơi tìm người giúp đỡ. Chỉ là kể cả có tìm được đại phu thì cũng chỉ có thể chữa bệnh, nào có ai có thể cải tử hồi sinh.

“Phụ thân ta là người liêm khiết, đoan chính liêm minh, tại sao lại bị rơi vào kết cục ngày hôm nay? Bọn ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, đệ đệ muội muội ta đã làm sai điều gì... Bọn chúng còn chưa được mười tuổi.” Trong mắt nàng lúc này chỉ còn lại sát khí và hận ý ngập trời.

Là loại hận ý không ngừng sinh sôi nảy nở, dần dần nhai nuốt lí trí con người, như những sợi tơ tằm li ti không ngừng nhô ra.

Cuối cùng, Tạ Cẩn không nhìn nổi dáng vẻ này của nàng nữa, nên nâng tay lên, gạt những sợi tóc trên trán nàng: “Buông tay đi, để chúng được an nghỉ.”

“Nhà không phải nhà, có thể an nghỉ sao?”

Thẩm Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, ngăn lại tiếng khóc thút thít, kiềm lại những dòng lệ đang tuôn. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, đến khi mở ra thì trong mắt chỉ còn lại vẻ hờ hững, nói: “Đốt đi, hãy để tro cốt bọn chúng theo gió mà bay đi, cách thật xa nơi này.”

Cách xa cái nơi bẩn thỉu này.

“Được.”

Hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống, sau trùng trùng lớp lớp màn sương, một cánh tay nhỏ trắng nõn đặt ở bên mép giường. Người con gái nằm quay mặt ra phía bên ngoài, ôm chăn nặng nề chìm trong giấc ngủ, thỉnh thoảng lại thấy hàng mi dài của nàng khẽ run rẩy, tựa như đang gặp ác mộng, vô cùng bất an.

Bên ngoài bình phong truyền tới tiếng đẩy cửa, có người hùng hổ đẩy cửa đi vào: “Tạ chỉ huy sứ, Tạ chỉ huy sứ.”

“Im miệng.”

Thanh âm ma sát quần áo vang lên, Tạ Cẩn kéo áo khoác ngoài phủ lên người, động tác nhẹ nhàng bước xuống, tựa như sợ quấy rầy người bên cạnh. Đến khi chắc chắn người nọ không bị tỉnh giấc mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?”

Tạ Cẩn vòng qua tấm bình phong rồi ngồi xuống trước bàn, sau đó tự rót cho mình ly trà, uống hai hớp.

Lục Viễn đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt thấy trên cổ Tạ Cẩn giống như có vết gì đó. Hắn nghi hoặc bước lên phía trước, to gan nhìn thử, khi nhìn rõ đó là vết cào thì gào lên: “Mẹ kiếp, lão đại, kẻ nào lại dám to gan như vậy, dám đả thương ngài?”

Trên mặt Tạ Cẩn chợt lóe lên vẻ quẫn bách, không nhịn được mà hất tay hắn ra, mất kiên nhẫn nói: “Có lời gì thì nói mau lên, không nói thì biến.”

Tạ Cẩn nói xong những lời này, Lục Viễn mới vỗ vỗ đầu nhớ ra mình định nói gì: “Chính là chuyện của Thẩm thủ phụ kia, đúng rồi, chính là Thẩm Thượng thư đột nhiên bị bệnh, thân nhiệt cao mãi không thấy giảm, chúng ta có nên mời đại phu đến ngục xem bệnh cho ông ấy một chút không hay là để đó tự sinh tự diệt? Chuyện này bệ hạ vẫn chưa hạ lệnh tru diệt, hạ quan mới tới hỏi qua ý của ngài một chút.”

Còn chưa đợi Tạ Cẩn cất lời, từ trong phòng truyền ra một thanh âm, là một giọng nữ nhân, nghe như tiếng châu rơi, trầm ổn hữu lực: “Cứu.”

Sắc mặt Lục Viễn trong nháy mắt trở nên quỷ dị. Từ lúc nào mà lão đại còn chơi trò kim ốc tàng kiều? Không phải Tạ Cẩn chỉ chung tình với mỗi trưởng nữ của Thẩm gia sao, sao nhanh như vậy đã thay đổi rồi?

Đúng là miệng lưỡi đàn ông, quả là lừa người gạt quỷ.

Nữ nhân bước vòng qua bình phong để ra phía trước, chân chính lộ diện. Vừa nhìn thấy thì Lục Viễn suýt nữa đã đứng không vững, vội vịn bàn, kéo kéo khóe môi: “Thẩm... Thẩm Nhiêu?”

Nàng là đang ra lệnh chỉ huy sao? Còn ăn mặc như vậy?

Chuyện này mà bảo giữa bọn họ không có gian tình, hắn sẽ đem cây đao này nhai vỡ nát, cứng rắn nuốt xuống ngay tại đây.

Thẩm Nhiêu mặc quần áo màu trắng, bước chân phù phiếm, chậm rãi đi ra, ánh mắt kiên định nhìn về phía Tạ Cẩn, chậm chậm nói, giọng mềm xuống: “Cứu cha ta.”

Tạ Cẩn nhìn nàng ăn mặc đơn bạc như vậy mà đã ra đây, rồi sau đó nhìn qua Lục Viễn thêm chút nữa, thì cau mày, nên lập tức cởϊ áσ khoác của mình để khoác lên người nàng, nhàn nhạt nói: “Được.”

“Ta phải đi gặp ông ấy.”

Sau khi Thẩm gia dính án tạo phản, gần như người người đều xa lánh, không ai dám có liên quan gì. Nàng đã đi khắp nơi nhờ sự giúp đỡ, nhưng ngay cả mặt phụ thân cũng không được thấy. Cuối cùng chỉ còn cách đến gặp Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Tạ Cẩn tìm một đường sinh cơ.

Không ngờ, hắn lại nguyện ý hỗ trợ nàng, chẳng qua điều kiện chính là nàng phải đi theo hắn.