Chương 13: Xem bắt heo

Khu phía đông lều 4-52.

Hàng trăm con gà trong lều gáy liên tục, đi vào trong có thể nghe thấy được mùi đặc trưng của trại nuôi.

Triệu Ly Nông mặt không biến sắc vòng qua một đám gà, cúi đầu gửi tin nhắn: [Em đến rồi.]

Bình khí xui xẻo: [Đi dọc theo máy cung cấp thức ăn tự động, tôi ở trong cùng.]

Triệu Ly Nông nhận được tin tức sau, liền tiếp tục đi vào trong, đi tới nuôi gà lều tận cùng bên trong, rốt cuộc nhìn thấy một cái nữ sinh tóc ngắn, cô ấy chống một cái nạng đứng trước mặt hai con gà. Hai con gà đó đang giao phối.

Nghe thấy âm thanh, đối phương quay đầu: "Nông dân tiểu Triệu."

Triệu Ly Nông gật đầu: "Học tỷ, em đến mua phân gà."

Ngụy Lệ chống nạng chậm rì rì hướng về một bên khác đi: "Em đi theo chị."

Hai người đi tới dưới một bức tường, dưới chân có một tấm kính tránh gió, Ngụy Lệ nỗ lực khom lưng kéo tấm kính lên, nhưng hoạt động của cô ấy không được nhạy bén lắm, đầu tiên là quên mất sự tồn tại của cái nạng, trực tiếp cúi người xuống, đầu nạng chọc trúng vào trên xương sườn của cô ấy. Cô ấy liền đặt cây nạng trên đất, định ngồi xổm xuống thì lại quên chân trái mình mình đang phải bó bột treo lơ lửng, cô ấy không thể ngồi được và suýt chút té ngã.

Cũng nhờ Triệu Ly Nông phản ứng nhanh kéo cô ấy lại, lúc này mới tránh được không bị ngã chổng vó.

Triệu Ly Nông nhặt cái nạng lên đưa cho Ngụy Lệ: "Để em làm cho."

"Cảm ơn." Ngụy Lệ một lần nữa chống nạng xuống, giả vờ trấn định hắng giọng một cái: “Phân gà chưa được xử lý xong, em đợi chút nữa nhé."

"Được." Triệu Ly Nông đem tấm tránh gió mở ra: “Nếu cần hỗ trợ gì, học tỷ có thể nói với em."

Ngụy Lệ chống nạng vụng về đi mở máy quét phân, chỉ chốc lát hai người đã nghe được mùi hôi thối của phân gà quét từ bên trong ra. "... Còn chưa rảnh làm."

Ngụy Lệ nói xong cũng có chút xấu hổ. Cũng may Triệu Ly Nông không bận tâm, trước đây cô từng giúp đỡ học trưởng những việc chăn nuôi trồng trọt như thế này, bây giờ lại giúp đỡ người khác cũng coi như thạo việc.

Trong lúc chờ đợi phân khô, ánh mắt Triệu Ly Nông nhìn đến chân trái của Ngụy Lệ, hỏi thăm dò: "Ở đây... có gà dị biến sao?"

Cô còn chưa từng thấy động vật dị biến, không tưởng tượng ra được, không biết có phát triển nhanh giống như thực vật hay không.

Biểu hiện của Ngụy Lệ có chút vi diệu, một lát vẫn nói sự thật: "Ngày hôm qua lớp bên cạnh có một con bò xổng chuồng, chị chỉ đứng xem thôi thì bị bò húc gãy chân."

Triệu Ly Nông trầm mặc, sau đó an ủi: "... Học tỷ nên dưỡng thương cho tốt."

Sau khi phân gà được làm khô, Ngụy Lệ cầm hai cái bao đưa cho cô, có chút do dự nói: "Nếu như ba ngày sau em có thể đến đây giúp chị rửa sạch phân gà, thì chị sẽ không thu điểm mà đưa thêm cho em năm trăm điểm nữa."

Căn cứ thường xuyên tái chế phân nhưng đều phải được xử lý trước, máy móc đều có sẵn trong nhà kho và được sử dụng miễn phí.

Tuy nhiên hiện tại Ngụy Lệ đang bị gãy một chân, hoạt động bất tiện, thường thì ba ngày cô ấy đều xử lý dọn dẹp chuồng gà một lần, nhưng giờ cô ấy không thể làm một mình được.

"Được." Triệu Ly Nông lập tức đồng ý.

Không chỉ có phân dùng không tốn tiền, mà còn có thể trả công thêm điểm, cô hết sức vui vẻ.

Triệu Ly Nông mang theo phân gà trở lại khu ruộng của mình, cô muốn lấy phân gà ủ làm phân xanh nên đi tìm các học trưởng học tỷ xin một ít trấu, trộn các hỗn hợp lại với nhau rồi chất thành đống, việc tiếp theo chính là chờ đợi.

Chờ đến khi nội nhiệt độ trong đống ủ giảm xuống không còn tăng cao, không bốc mùi thối nữa thì coi như ủ phân xanh thành công.

Hà Nguyệt Sinh một ngày không đến cánh đồng, vì vậy khi cậu nhìn thấy một đống phân chất gần đó thì hiếu kỳ: "Sao không bón trực tiếp đi?"

"Nếu bón trực tiếp thì phân gà khi lên men nhiệt độ sẽ cao ảnh hưởng đến cây trồng." Triệu Ly Nông thuận miệng nói xong, lại bồi thêm một câu: “Tôi đã từng nghe nói vậy."

"Như vậy..." Hà Nguyệt Sinh cũng không để ý: “Cậu thử dùng trước nếu có hiệu quả tốt, lần sau tôi cũng làm theo."

Sau khi ủ phân, mấy ngày tới cũng không có chuyện gì làm. Triệu Ly Nông đem những hạt giống mua được ở thị trường giao dịch gieo xuống, cà chua tạm thời không cần chăm sóc nhiều, thời gian còn lại đều đến lớp đúng giờ, nhưng sau tháng thứ hai, giáo sư không nói tiếp những kiến thức liên quan đến trồng trọt nữa, mà bắt đầu hướng dẫn sinh viên cách phân biệt vật dị biến.

"Thực vật dị biến sinh trưởng cực kỳ nhanh, thời gian biến hóa này thậm chí có thể được tính bằng giây." Khang An Như nhìn sinh viên phía dưới chậm rãi nói: “Các em nếu như có thể nhận biết thực vật phát sinh dị biến trước vài giây, có thể sẽ giữ lại được tính mạng."

"Có ai biết đặc điểm của thực vật dị biến không?" Khang An Như đưa ra câu hỏi.

Bên trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

Khang An Như cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục nói: "Thực vật cắm rễ ở đất trong lòng đất, tại thời điểm dị biến, trong nháy mắt rễ của bọn chúng sẽ phát triển đi sâu vào lòng đất, đồng thời thân lá sẽ phát triển nhanh chóng, lúc này nếu như các em đủ nhạy bén thì có thể nhận ra được dưới mặt đất có hơi rung động."

Triệu Ly Nông nghe chăm chú, cô quả thật cảm thấy hứng thú đối với thực vật dị biến.

Khang An Như: "Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn từ thực vật dị biến cấp C trở xuống, người bình thường căn bản không thể phát hiện được động tình của thực vật dị biến từ cấp C cấp trở."

Lúc này có người giơ tay: "Lão sư, thực vật dị biến có những cấp độ nào ạ?"

"Phân thành 6 cấp độ từ cấp A đến cấp F, thực vật dị biến cấp C lực sát thương rất mạnh, sinh trưởng nhanh chóng, độ dài tối đa có thể đạt tới hai mươi mét, vết đứt gãy có thể nhanh chóng phục hồi, chỉ có súng của thủ vệ quân mới có thể tiêu diệt bọn chúng. Thực vật dị biến cấp D tốc độ chậm hơn, trưởng thành độ cao tối đa ba mét, chỉ cần chặt đứt gốc rễ là có thể tiêu diệt bọn chúng."

Khang An Như ở trên màn hình chiếu vài tấm ảnh thực vật dị biến căn bản: “Đến cấp F thực vật dị biến hầu như là cỏ dại dị biến, độ cao của chúng không vượt qúa hai mét, chỉ cần phản ứng nhanh, có thể tránh được bọn chúng."

Triệu Ly Nông nhớ đến trạch tất dị biến mà lần đầu tiên cô nhìn thấy, nó cũng được xem là cỏ dại, nhưng lại là thực vật dị biến cấp C.

"Lão sư, còn thực vật cấp B và cấp A cấp đâu ạ?"

Một sinh viên khác giơ tay hỏi. Vết thương của Khang An Như gần như đã khỏi hẳn, hai tay chống lên bục giảng: "Hai cấp bậc các em không cần hiểu rõ, chỉ cần không đi ra ngoài căn cứ, vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được."

Phía dưới lại có người hỏi: "Căn cứ đường núi có tính là ngoài căn cứ không ạ?"

"Không tính." Khang An Như nói: “Căn cứ đều định kỳ phun thuốc phòng hộ tại khu vực đường núi, cơ bản sẽ không có thực vật nào sống sót, cho dù có thực vật dị biến thì cũng chỉ xuất hiện loại thực vật dị biến cấp C như lần này."

"Chỉ có nghiên cứu viên mới có tư cách rời khỏi căn cứ để nghiên cứu thực vật dị biến cấp cao." Khang An Như dừng một chút lại nói: “Tôi cũng chưa từng thấy những thực vật dị biến cấp A, cấp B khác."

Triệu Ly Nông chú ý khi nói tới những lời này, Khang An Như liền cúi đầu, hai tay đang chống đỡ trên bục giảng cũng thu người lại. Ngôn ngữ tay cơ thể của cô ta rất phức tạp. Có một loại thở phào nhẹ nhõm và có chút không cam tâm.

Có lẽ bởi vì không có khả năng trở thành nghiên cứu viên, nhưng lại có thể sống trong hoàn cảnh tương đối an toàn, trong sâu trong thâm tâm lại muốn có cơ hội được gặp những thực vật dị biến cấp cao kia.

Phần lớn sinh viên không chú ý điểm này, trái lại lớp học lại trở nên náo nhiệt hơn.

"Lão sư, nghiên cứu viên La Phiên Tuyết này có phải là được phép đi ra ngoài căn cứ?"

"Chắc chắn rồi, nhưng cũng phải có Diệp Trường Minh ở bên cạnh."

"Nhiệm vụ kia khẳng định rất quan trọng."

Khang An Như gõ gõ bục giảng: "Được rồi, nghiên cứu viên La nhất định có thể đã nhìn thấy thực vật dị biến cao cấp, những vấn đề này không phải là điều các em nên quan tâm, các em chỉ cần hiểu rõ thực vật dị biến cấp C trở xuống là được."

Lớp học hôm nay rất mất nhiều thời gian. Triệu Ly Nông nghe xong cảm thấy có ích rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô có thể hiểu được một cách có hệ thống về đại cương của thực vật dị biến, nhưng sau bài giảng của Khang An Như, cô cũng rõ thực vật dị biến có tính ngẫu nhiên rất lớn.

"Nếu như Căn cứ trung ương có thể hạ được xác suất hạt giống dị biến xuống cấp F, như vậy tỷ lệ tử vong của sinh viên nông học ở Căn cứ số chín này nhất định sẽ giảm mạnh."

Hà Nguyệt Sinh tùy ý nói, khi thấy Triệu Ly Nông nhìn sang, cậu xoa xoa cái bụng: “Đói bụng rồi, đi, chúng ta đi căn tin số hai ăn cơm."

Hai người cùng đi xuống lầu, Triệu Ly Nông dùng quang não hỏi Đồng Đồng đang ở đâu.

Đồng Đồng: [Tôi vừa mới đến căn tin, đã chiếm được chỗ ngồi tốt, các cậu mau tới đi.]

Căn tin tấp nập người ra vào, có người đến số chiếm chỗ, thật không dễ để có được chỗ ngồi tốt.

Mới vừa vào căn tin số hai, Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay cái lên với Đồng Đồng: "Đều nhờ có có cậu!"

Đồng Đồng hé miệng nở nụ cười: "Các cậu nhanh đi lấy cơm đi, lát sẽ có nhiều người hơn."

Triệu Ly Nông cùng Hà Nguyệt Sinh đi tới trước cửa sổ lấy cơm quay trở lại, ba người ngồi chung một bàn vừa ăn vừa nói chuyện, bất quá người nói nhiều nhất vẫn là Hà Nguyệt Sinh, chuyện gì cậu cũng có thể nói được.

"Ngày hôm qua tôi đi mua dung dịch dưỡng hoa hồng, trên đường nhìn thấy một đám người đang đuổi theo một con heo." Đồng Đồng đột nhiên nhớ được một chuyện lý thú, không nhịn được mà chia sẻ: “Thật giống là heo từ phòng thí nghiệm bị xổng ra, mấy học trưởng học tỷ kia điên cuồng đuổi theo con heo kia, thậm chí ở phía sau còn có một học trưởng cưỡi lên con heo mà đuổi theo."

"Sau đó thì sao?" Hà Nguyệt Sinh mở to mắt, mặt đầy hưng phấn hỏi.

"Sau đó... Tôi ngồi xe buýt đi mất tiêu." Đồng Đồng cau mày, sau đó lại nghĩ thêm một việc: “Nhưng lúc xe buýt quẹo cua, hình như tôi nhìn thấy bọn họ bắt được heo rồi nhấc lên trên xe mô tô ba bánh."

"Nhất định những người đó là sinh viên chăn nuôi." Hà Nguyệt Sinh chắc chắc nói, sau đó thở dài một hơi: “Vẫn là sinh viên chăn nuôi tốt hơn, đều có đầy đủ các loại thiết bị máy móc, không cần mua, mọi việc đều có Chu viện trưởng lo."

Căn cứ nông học số chín tuy rằng dính hai chữ "Nông học", nhưng trong căn cứ lại không có cán bộ trồng trọt và công nghệ kỹ thuật hàng đầu. Phần lớn những cán bộ trồng trọt xuất sắc đều trăm phương ngàn kế tìm cách đến Căn cứ trung ương, bọn họ hy vọng được làm việc dưới trướng với nghiên cứu viên trước, một ngày nào đó cũng có thể được thăng cấp lên làm nghiên cứu viên.

Triệu Ly Nông mặt đen nhắc nhở hai người: "Ăn cơm đi."

"Ăn cơm ăn cơm!" Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, đưa một muỗng cơm đầy trong miệng, hàm hồ nói: “Nói không chừng sau này căn cứ chúng ta cũng sẽ có nghiên cứu viên nông học xuất sắc thì sao."

Trong khi ăn, ba người lại thay đổi chủ đề, nói đến kế hoạch ngày mai.

Hà Nguyệt Sinh: "Tôi muốn dẫn người đi mua sắm."

Cậu có rất nhiều thông tin, thông thường hay liên hệ giao dịch những thông tin như vậy để kiếm lợi nhuận, giống như môi giới.

Đồng Đồng ngẩng đầu: "Tôi ngày mai có tiết."

Triệu Ly Nông ăn gần xong, đặt đũa xuống: "Ngày mai tôi muốn đi đến khu phía đông một chuyến."

...

Sáng ngày hôm sau, Triệu Ly Nông lại đi một chuyến tới lều 4-52 khu phía đông, chuẩn bị thu thêm phân gà.

"Học tỷ?" Triệu Ly Nông đi vào đường cũ vẫn chưa thấy Ngụy Lệ, đang định gửi tin nhắn hỏi, phía sau truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, cô quay đầu lại nhìn chợt sửng sốt.

Lần này Ngụy Lệ không có chống nạng, cô ấy trực tiếp ngồi ở xe lăn, hai chân đều được bó bột.

Tầm mắt của Triệu Ly Nông rơi vào hai chân cô ấy: "Học tỷ, chị... không có sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Ngụy Lệ vẻ mặt tê dại: “Chỉ là ngày hôm qua bị heo đυ.ng trúng thôi."

Triệu Ly Nông lập tức nhớ tới câu chuyện phiếm mà Đồng Đồng đã kể ở căn tin vào ngày hôm qua, bật thốt lên: "Đi xem bắt heo?"

Ngụy Lệ chậm rãi ngẩng đầu: "Không được sao?"

Triệu Ly Nông khụ một tiếng, cố gắng khống chế khóe miệng đang nhếch lên: "Được."

Bình khí xui xẻo quả thật đúng là danh bất hư truyền, người cũng như tên!

-------

Xen vào phiếu sách, Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Lệ: Mẹ kiếp!

P/s: câu chuyện Ngụy Lệ hai lần đứng xem chuyện vui bị đυ.ng gãy chân bắt nguồn từ một bình luận trên mạng.