Chương 16: Dân Cờ Bạc

Rắn Hổ Mang là ai? Có chức vụ gì trong đội chấp pháp?

Mượn lần đánh nhau ở đấu trường này gϊếŧ chết Lai Ân, đối với người ngoài mà nói, chỉ là một trận đánh nhau bình thường chứ không phải báo thù, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận để không ai phát hiện ra hắn.

Sau khi rời khỏi sòng bạc, Hứa Mạt bước nhanh đi ra khỏi chợ đen, rất nhanh hắn đã phát hiện ra có người đi theo ra, hiển nhiên là có người tò mò thân phận của hắn, tuy rằng không biết là ai, nhưng mà Hứa Mạt đã chuẩn bị tâm lý, đi loanh quanh vài vòng trong chợ đen thủ tiêu mặt nạ, trên người chỉ có một bộ quần áo, thẳng đến khi xác định không có ai theo dõi, hắn mới đi ra khỏi chợ đen.

...

Hứa Mạt trở lại tiệm bách hóa, cảm thấy như mình được ngăn cách với một thế giới khác, nơi đây với chợ đen là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

"Hứa Mạt, anh trở về rồi à." Mia nhìn thấy Hứa Mạt trở về thì cười ngọt ngào, cô đang kể chuyện cũ cho Yêu nhi nghe.

"Ừm, cô Mia vất vả rồi." Hứa Mạt đáp.

"Không được khách sáo như vậy." Mia giả vờ nổi giận nói, cũng không hỏi Hứa Mạt đã đi đâu, nhìn về phía Yêu nhi nói: "Hứa Mạt, Yêu nhi khá thông minh, tôi định sau này sẽ dạy cô bé nhiều thứ hơn."

Yêu nhi ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn Hứa Mạt, ngây ngô cười, giọng trẻ con nói: "Anh ơi, Yêu nhi thích nghe chị Mia kể chuyện lắm ạ."

Hứa Mạt tiến lên xoa đầu Yêu nhi, nhẹ giọng nói: "Thế Yêu nhi phải nhớ nghe lời chị Mia, rõ chưa nhỉ?"

"Vâng ạ." Yêu nhi thành thật gật đầu.

"Mia tiểu thư, tôi đi thay quần áo đã." Hứa Mạt nói rồi đi vào bên trong, chưa bao lâu đã trở lại, nói: "Cô Mia, tôi đến trông tiệm rồi, cô đi nghỉ trước đi."

"Không sao đâu, anh đến trông tiệm thì tôi tiếp tục kể chuyện cho Yêu nhi nghe." Mia nhường chỗ cho Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngồi xuống, mùi thơm tự nhiên thơm ngát bay vào mũi, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mia đang ngồi bên cạnh nghiêm túc kể chuyện, Mia lương thiện, dịu dàng là một dòng suối trong sạch trong thế giới man rợ này, đáng lẽ ra cô không nên được sinh ra ở thế giới này.

Không biết Batu lão gia vẫn còn có thể che chở cho tiểu thư Mia nữa hay không.

"Hứa Mạt, anh nhìn gì thế?" Mia nhận ra có gì đó kỳ lạ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Mạt một cái.

"Không có gì." Hứa Mạt dời ánh mắt, Mia cảm thấy có chút là lạ, cảm giác mà Hứa Mạt đem đến cho cô bây giờ không giống với trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì cô không nói rõ được.

...

Trong phòng Hứa Mạt nhắm mắt, hơi thở đều đặn, những ngày này đa số thời gian rảnh, hắn đều tu luyện phương pháp hít thở.

Bây giờ hắn có thể cảm giác được rõ ràng xung quanh mình hình thành cỗ năng lượng, cách người càng xa cỗ năng lượng đó càng yếu đi.

Ở trạng thái này, hắn cảm giác được Mia đang chơi đùa cùng với Yêu Nhi, cảm giác được người đang qua lại bên đường, tiếng rao bán của mấy hàng quán, thậm chí là tiếng vận động, tiếng thở dốc bên cách vách.

Hứa Mạt tìm cách khống chế cỗ năng lượng kia, chỉ thấy quyển sách trước người hắn vậy mà từ từ động đậy, bay lên không từ từ bay đến chỗ trước người Hứa Mạt.

"Hô..."

Hứa Mạt hít một hơi thật sâu, khoảng thời gian tu luyện phương pháp hô hấp này, hắn đã có thể khống chế đơn giản cỗ năng lượng, có thể điều khiển vật từ xa, cảm giác lực, khả năng nhìn xuyên thấu, tố chất thân thể cũng không ngừng lột xác, hắn lấy từ dưới giường ra một bao da, mở bao da ra thì thấy trong cắm rất nhiều phi tiêu, đây là phi tiêu Lưu Tinh có 4 góc giống như là bốn thanh đao nhỏ tạo thành một vòng tròn, dùng để làm ám khí, có lực sát thương rất mạnh.

Hắn không gấp gáp đi tìm hung thủ, mà trước tiên phải nâng cao thực lực của bản thân, để sau này có thể đối mặt với mọi tình huống.

Tại thế thời man rợ này, hắn phải thật thận trọng để có thể tiếp tục tồn tại.

Hứa Mạt lấy ra một thanh phi tiêu để trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm cái phi tiêu, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thì thấy phi tiêu lơ lửng trên không, ngay sau đó cái phi tiêu xoay tròn trên không, từ chậm đến nhanh, tùy ý do hắn khống chế.

"Ngừng." Trên trán Hứa Mạt đổ mồ hôi, phi tiêu đột nhiên ngừng lại, quay trở về tay của Hứa Mạt, hắn hơi chóng mặt, có hơi mệt mỏi.

Dễ nhận thấy, hiện tại với việc khống chế cỗ năng lượng này hắn mới chỉ có thể dùng ý nghĩ làm cho một cái phi tiêu bay lên nhanh chóng, hơn nữa tốn không ít sức. Tuy nhiên đối với Hứa Mạt mà nói đã có chút thành tựu, dù sao từ lúc bắt đầu tu luyện phương pháp hô hấp đến nay cũng chưa bao lâu thế nhưng có thể nói hắn đã thoát thai đổi cốt, thậm chí còn xem như là có "Siêu năng lực".

Nghỉ ngơi một lát, Hứa Mạt ra khỏi phòng đi xuống lầu.

"Mia tiểu thư, ta ra ngoài một chuyến." Hứa Mạt lên tiếng chào hỏi Mia, mấy hôm nay thực lực tăng lên không ít, hắn muốn đến Chợ đen xem có gặp tên hung đồ nào khác không.

Mia gật đầu, mỉm cười nói: "Được. Về sớm một chút."

"Ca ca, ngươi đi đâu?" Yêu Nhi đi lên phía trước, kéo tay Hứa Mạt hỏi.

"Ca ca đi ra ngoài một chút, Yêu Nhi ngoan ngoãn nghe lời Mia tiểu thư nhé." Hứa Mạt vuốt má Yêu Nhi nói, bây giờ Yêu Nhi và Mia ngày càng thân thuộc, thậm chí buổi tối đều là thường xuyên ngủ chung với Mia.

"Vậy ca ca về sớm một chút, Yêu Nhi đợi ca ca." Nữ hài tử ngoan ngoãn gật đầu nói.

"Biết rồi." Hứa Mạt xoa mặt cô bé sau đó rời khỏi tiệm bách hóa, Mia nhìn bóng lưng của Hứa Mạt, trong lòng có chút bận tâm.

Hứa Mạt theo dọc trên đường, thầm nghĩ hiện tại bản thân đang làm việc ở tiệm bách hóa, nhưng đa số thời gian đều là Mia giúp đỡ, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, hay là có cơ hội thì chuyển ra ngoài vậy.

Mặt khác trước đây người trong đội chấp pháp tận lực hỏi hắn tình hình, không hỏi ra cái gì, hung đồ cũng không tìm hắn, hắn cũng không rõ hắn ta không biết hắn không chết hay không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn. Nhưng là bất kì trường hợp nào, hắn cũng không thể phớt lờ.