Chương 42: Chịu Khổ

Mặt Hứa Mạt đen đi một chút, cái gì gọi là em trai?

Bị người phụ nữ dùng ánh mắt kỳ lạ dò xét khiến hắn có cảm giác hơi là lạ, nhưng mà thân phận Thợ Săn hoàn toàn không hợp với tuổi của hắn.

"Tiểu Thất, dáng vẻ của em trai này có chút đẹp đẽ hơn ngươi." Tiểu Thất cũng tò mò nhìn Hứa Mạt, vậy mà trông trạc tuổi hắn.

"Ngươi tên là gì?" Người phụ nữ hỏi.

"Hứa Mạt." Hứa Mạt đáp lại.

"Ta tên là Diệp Thanh Điệp, ngươi ta là chị Điệp là được, hắn tên Tiểu Thất, người to con khi nãy ngươi nhìn thấy tên Tái Tư." Cô gái nhìn Hứa Mạt cười: "Muốn gia nhập với chúng ta hay không?"

Hứa Mạt lắc đầu.

Người phụ nữ không thèm để ý nói: "Sao nào, là chị đây không đủ xinh đẹp? Hay là dáng người chưa đủ tốt?"

Tiểu Thất bên cạnh rụt rụt đầu, hình như là có hơi sợ hãi.

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp ngoài mặt cười nhẹ, bên trong sự mê hoặc ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

"Không phải ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi à? Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp nói. Vì sao hắn tới đây, chú Phương chết như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ đối phương đều không hỏi." Diệp Thanh Điệp nghe Hứa Mạt nói thì vẻ tươi cười trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc, có chút nặng nề.

Hứa Mạt thấy đối không trả lời, tiếp tục nói: "Các ngươi là tổ chức gì? Những người trong nhà thờ kia lại người nào?"

"Ngươi hẳn là nên trả lời ta trước." Diệp Thanh Điệp nhìn về phía Hứa Mạt nói: "Sau khi chú Phương gãy tay đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đưa dao găm cho ngươi?"

Hứa Mạt nhìn cô, xem ra người mặt quỷ còn sống trở về, đối phương đã biết chuyện xảy ra ở nhà thờ.

"Ta hỗ trợ hắn đánh chết hung thủ."

"Ngươi?" Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt, dùng ám khí sao, ngày đó xem Hứa Mạt giao thủ với chú Phương trong chốc lát, cô nhìn ra được thực lực của Hứa Mạt không mạnh, nhưng ám khí quỷ dị, nếu đánh lén đánh trúng điểm yếu thì thật sự có khả năng đắc thủ.

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như vậy, vì sao chú Phương lại đưa dao găm cho hắn để tìm đến nơi này?

Trên người hắn có lẽ có bí mật.

"Mục đích ngươi tới nơi này là gì?" Diệp Thanh Điệp hỏi.

"Có ít vấn đề muốn biết rõ ràng." Hứa Mạt đáp lại, suy nghĩ cái cần hỏi trước: "Nguyên lực là cái gì?"

Đây là từ nghe được từ miệng chú Phương, phương pháp hô hấp của hắn hẳn là có quan hệ với nơi này.

Diệp Thanh Điệp có chút hứng thú nhìn Hứa Mạt, hắn vậy mà không biết nguyên lực là gì?

"Nghe nói kỹ năng đánh bài của ngươi không tồi." Diệp Thanh Điệp không trả lời mà nhìn Hứa Mạt hỏi.

"Cũng ổn." Hứa Mạt gật đầu.

"Với quy tắc xúc xắc lần trước, ngươi có thể thắng dễ dàng không?" Diệp Thanh Điệp hỏi Hứa Mạt.

"Có thể." Hứa Mạt gật đầu, dưới quy tắc kia, hắn không có khả năng sẽ thua.

Nghe được câu trả lời khẳng định, Diệp Thanh Điệp nở một nụ cười xán lạn, nói: "Đưa ta đi kiếm đồng liên bang tiêu xài một chút?"

Hứa Mạt hơi sửng sốt, Diệp Thanh Điệp lại muốn xin đưa cô đi đánh bài...

"Đây coi như là điều kiện?" Hứa Mạt hỏi.

"Có thể xem là vậy." Diệp Thanh Điệp gật đầu.

"Ngoài việc trả lời cho ta thế nào là nguyên lực, ta còn cần súng, cũng dạy ta cách dùng súng." Hứa Mạt nhìn thoáng qua nhà máy bị vứt bỏ, Diệp Thanh Điệp có thể đánh trúng Lưu Tinh Tiêu chuyển động, tài bắn súng giỏi giang không thể nghi ngờ, ở ngoài nhà thờ hẳn cũng là cô đánh lén.

Mà trước mắt, hắn rất cần thủ đoạn phòng thân.

"Không thành vấn đề." Diệp Thanh Điệp đáp lại.

"Trên sòng bạc có người có địch ý với ta, xảy ra chuyện gì thì ngươi có thể giải quyết không?" Hứa Mạt lại nói.

"Yên tâm." Diệp Thanh Điệp nói: "Yêu cầu của ngươi thật là không ít, chờ ta đi thay bộ đồ."

Diệp Thanh Điệp quay người rời đi, thiếu niên bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Có thể cũng đưa ta đi theo không?"

Hứa Mạt nhìn về phía cạnh Tiểu Thất, những người này đều tham tiền cả sao?

"Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt, ngoan ngoãn ở lại cửa hàng làm việc đi." Âm thanh của Diệp Thanh Điệp truyền đến, Tiểu Thất lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin, có vẻ hơi phiền muộn.

Một lát sau, Diệp Thanh Điệp thay xong quần áo rồi trở lại, Hứa Mạt nhìn dáng hình trước mặt, có chút kinh diễm.

Lúc này Diệp Thanh Điệp đổi một bộ quần dài màu đỏ, xương quai xanh có thể thấy rõ ràng, thân hình cao một mét bảy hai kết hợp với giày cao gót, trông còn cao hơn cả Hứa Mạt, mái tóc trước đó được búi lên giờ được xõa tung sau lưng, tràn đầy mị lực thành thục.

"Đi thôi, em trai Hứa Mạt." Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nói.

"Được." Hứa Mạt gật đầu, đeo lại mũ và mặt nạ, trong chốc lát đã từ một vị thiếu niên hóa thân thành Thợ Săn, hình ảnh đối lập nhau khiến Diệp Thanh Điệp cảm thấy vô cùng thú vị, cô cũng đeo một chiếc mặt nạ, tăng thêm mấy phần cảm giác thần bí.

Hai người đi ra ngoài bằng cửa bên, thông với một hướng khác của cửa hàng.

Nếu chỉ một mình Hứa Mạt thì có thể không dễ bị nhận ra, nhưng khi hắn đi cùng Diệp Thanh Điệp thì đặc biệt chói mắt. Bọn họ đi trên đường bị không ít người nhìn chằm chằm, nhưng không rõ nội tình nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai người đi đến ngoài sòng bạc, nơi này vẫn náo nhiệt như trước, là địa điểm người chợ đen tụ tập. Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đều đặt trên người Diệp Thanh Điệp, trong ánh mắt là sự tham lam và du͙© vọиɠ không hề được che giấu. Nơi này chính là một trong những nơi hỗn loạn nhất ở thành phố dưới mặt đất!

Trên mặt Diệp Thanh Điệp treo một nụ cười tươi, cô vươn cánh tay, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Hứa Mạt đi về phía cửa sắt, điều này khiến Hứa Mạt cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Dù sao tuổi thật của hắn cũng không phải mười lăm tuổi, loại tiếp xúc thân mật này đối với ý chí của hắn là một loại khảo nghiệm, huống chi người nọ còn là một mỹ nữ đỉnh cấp.

Lúc bọn họ đi vào cửa sắt, có người cố gắng tiến tới gần người Diệp Thanh Điệp.

"Ối..." Một âm thanh đau khổ phát ra, Hứa Mạt chỉ thấy người kia trực tiếp ngã quỵ xuống phía trước, cùng lúc đó Diệp Thanh Điệp khéo léo nghiêng người tựa vào cánh tay của Hứa Mạt, tránh va chạm với đối phương, nhưng mà như vậy lại khiến Hứa Mạt càng thêm chịu khổ.