Chương 45: Nguyên Lực

Hứa Mạt đổ cốc xúc xắc trước, ngay khi cốc xúc xắc rơi xuống, hắn đã bỏ tay ra, theo quy định của sòng bạc, tay của hắn không được chạm vào bàn chơi sau khi trò chơi đã kết thúc.

Tần Trọng mỉm cười liếc nhìn Hứa Mạt, hắn đã biết điểm của Hứa Mạt.

Đường Sâm nở một nụ cười nham hiểm với Hứa Mạt, hắn ta cũng đổ chiếc cốc xúc xắc ngay lúc Hứa Mạt vừa hạ cốc xong.

Lúc này, một làn sóng năng lượng vô hình di chuyển dọc theo bàn đánh bạc, khiến xúc xắc của Hứa Mạt tung lên.

Hứa Mạt híp mắt lại, hắn cảm nhận được "Nguyên lực", nhưng bàn chơi bạc không hề có rung động.

Hắn đã lắc được số điểm cao nhất, ba số 6.

Nhưng vào lúc này, ba viên xúc xắc đều biến thành 2, 3, 5!

Bàn tay của Đường Sâm rời khỏi bàn chơi game, viên xúc xắc của hắn là 5, 6 và 6. Lẽ ra chúng phải là ba con 6, nhưng tại thời điểm cuối cùng khi xúc xắc được tung ra, một viên xúc xắc đã lăn và biến thành 5, đây là một sai lầm nhỏ của hắn.

Tần Trọng không biết, đó không phải sai lầm của hắn ta, hắn nên có ba số 6.

Có điều, chuyện này không ảnh hưởng đến kết quả.

Khoảnh khắc chiếc cốc xúc xắc rơi xuống, mọi thứ đã kết thúc.

Đường Sâm nhìn Hứa Mạt với ánh mắt có thêm vài phần hung ác, rồi liếc nhìn Diệp Thanh Điệp hấp dẫn, đã mơ mộng về vài thứ với cô.

Diệp Thanh Điệp chán ghét khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Sâm, cô cũng có chút lo lắng vào lúc này, mặc dù Diệp Thanh Điệp đã nhắc nhở Hứa Mạt rằng bên kia có thể thay đổi viên xúc xắc, nhưng Hứa Mạt dù biết rồi vẫn rất tự tin, hẳn là có thể thật sự thắng.

Nhưng dù vậy, Diệp Thanh Điệp vẫn có phần lo lắng, nếu thua, bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.

"Ai là người mở trước?" Tần Trọng nhìn hai người bọn họ hỏi.

"Tần gia, chờ một chút." Đường Sâm nhìn Hứa Mạt nói: "Ngươi muốn tăng cược không?"

"Ngươi muốn thêm cái gì?" Hứa Mạt trả lời.

"Mạng của ngươi." Đường Sâm ánh mắt hung ác đáp lại.

Người đàn ông đeo kính vàng bên cạnh mỉm cười nhìn tất cả những thứ này, lại dùng ánh mắt có phần tàn nhẫn nhìn Hứa Mạt.

"Ngươi cũng cược mạng của mình?" Hứa Mạt hỏi.

"Đúng vậy." Đường Sâm gật đầu.

"Được." Hứa Mạt đáp, trong sòng bạc náo động, thật sự là điên rồi.

Hắn ta đang tìm cái chết sao? Lại đi cược mạng với Đường Sâm.

Đường Sâm là vua xúc xắc trong sòng bạc, là bậc thầy săn gϊếŧ.

"Tần gia, xin mời." Đường Sâm hướng Tần Trọng nói.

Tần Trọng gật đầu, sau đó tiết lộ điểm của Đường Sâm.

5, 6, 6, trừ khi Hứa Mạt có ba con 6 mới có thể thắng hắn.

Một số cao thủ thì đã biết, Hứa Mạt chết chắc.

Trên lầu rắn hổ mang liếc mắt nhìn Hứa Mạt phía dưới một cái, lạnh lùng cười cười, xem ra hắn không cần tự mình ra tay, Đường Sâm là đồng bọn của hắn, cho nên hắn tự nhiên am hiểu kỹ thuật đánh bạc của đồng bọn mình.

Tần Trọng nhìn Hứa Mạt, lúc này, tất cả mọi người đang nhìn vào cốc xúc xắc của Hứa Mạt.

Hứa Mạt không nhìn hắn, mà là nhìn về phía Đường Sâm, hắn nhìn thấy đối phương trong mắt lộ ra nụ cười nham hiểm, giống như đang nhìn người chết.

"Thợ săn, tôi mở." Tần Trọng nói với Hứa Mạt, sau đó đưa tay ra, dưới ánh mắt của rất nhiều người, hắn mở ra chiếc cốc xúc xắc của Hứa Mạt.

Trong sòng bạc, mọi cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào đó.

Ồ...!

Tần Trung vừa nhấc tay, sòng bạc lập tức nổ tung.

Điểm của Hứa Mạt chính xác là ba con số 6.

Kích động!

Vua xúc xắc Đường Sâm vậy mà lại thực sự thua.

Ngay cả trên lầu cũng đầy tiếng ồn ào và bàn luận.

Trong mắt người đàn ông đeo kính gọng vàng hiện lên vẻ không thể tin nổi.

"Không có khả năng!" Sắc mặt Đường Sâm trong nháy mắt tái nhợt.

"Đường Sâm, ngươi thua rồi." Tần Trọng nhìn Đường Sâm cười nói, thân là người phụ trách sòng bạc, thắng thua không liên quan gì đến hắn.

"Hắn gian lận." Đường Sâm nhìn Hứa Mạt chằm chằm nói: "Hắn nhất định gian lận."

"Đường Sâm hẳn là so với ta biết rõ quy tắc sòng bạc." Tần Trọng tiếp tục nói.

Gian lận?

Đường Sâm không gian lận sao?

Theo quy định của sòng bạc, miễn là không bị phát hiện, thì đó không phải là gian lận.

Đường Sâm đứng dậy và đá về phía bàn đánh bạc, đánh vào người Hứa Mạt, hắn ta muốn trốn thoát.

Đoàng...

Một tiếng súng vang lên, Đường Sâm đang muốn chạy trốn bị trúng đầu ngã xuống đất.

Lần đầu tiên vua xúc xắc thua, cái giá phải trả lại là cái chết.

Hứa Mạt nhìn lên chiếc máy trên đầu, sau đó đứng dậy, Diệp Thanh Điệp thu tiền rất nhanh và đưa cho Tần Trọng 10.000 tiền boa.

"Cám ơn." Tần Trọng cười nói.

"Đi thôi."

Thu tiền xong, Diệp Thanh Điệp kéo Hứa Mạt đi ra ngoài, đám người nhường đường cho bọn họ, ánh mắt dán chặt vào Hứa Mạt cùng Diệp Thanh Điệp.

Trên người bọn họ có 450.000 đồng tiền liên bang, đủ để khiến những người đánh bạc phát điên!

Hứa Mạt và Diệp Thanh Điệp đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm suốt thời gian họ bước ra khỏi sòng bạc, mọi người trong sòng bạc đều biết rằng họ có 450.000 đồng tiền liên bang trên người!

Hai người không nói chuyện, nhưng đều ngầm hiểu bọn họ gặp phải tình huống gì, Diệp Thanh Điệp hẳn là có dự phòng.

Đi ra khỏi sòng bạc, rất nhiều người theo sau, Diệp Thanh Điệp nắm lấy cánh tay của Hứa Mạt, Hứa Mạt dừng lại và nhìn cô, Diệp Thanh Điệp cúi xuống, kéo đôi giày cao gót ra khỏi chân.

Diệp Thanh Điệp tay phải cầm giày cao gót, cười với Hứa Mạt, sau đó ném giày cao gót về phía sau, kéo Hứa Mạt nói: "Chạy!"

Hứa Mạt: "???"

Đây là cô nói giao cho cô!!!

...

Hứa Mạt phản ứng lại, hai người điên cuồng chạy về phía trước, đoàn người phía sau trong chớp mắt cũng đuổi theo.

Có rất nhiều người lưu vong ở sòng bạc chợ đen, đều là những tên điên cần tiền không cần mạng.

Hai người rất nhanh đã đột nhập được vào con đường của chợ đen, trên đường có rất nhiều người, họ tạt vào trong đám người, người phía sau cũng đã dồn lên tạo nên một khung cảnh hỗn loan, rất nhiều người bị xô ngã, tiếng mắng chửi khắp nơi.