Chương 48: Nguyên Lực

Cả ba quay trở lại công xưởng chợ đen số 425, từ cửa bên hông đi vào trong công xưởng mà không bị người nhìn thấy.

Sau khi trở lại công xưởng cả ba đều tháo mặt nạ xuống, người mặt quỷ cũng rất trẻ, trông có vẻ chỉ mới 17~18 tuổi, lúc hắn nhìn thấy Hứa Mạt có hơi sửng sốt, lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, nói: "Là cậu..."

Tại buổi hoà nhạc ở nhà thờ, Hứa Mạt đột nhiên đứng lên, hắn đã từng bắn Hứa Mạt một phát, nhưng lại bị Hứa Mạt tránh thoát, lúc đó hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng có vẻ như đó không phải là trùng hợp.

"Xem ra các cậu đã gặp nhau rồi, Hứa Mạt, chú Phương kêu hắn tới, đây là Phương Trạch, lớn hơn cậu không tới mấy tuổi." Diệp Thanh Điệp giới thiệu nói.

Phương Trạch gật đầu với Hứa Mạt, sau đó một mình đi chỗ khác, hình như tâm trạng có hơi sa sút.

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Sau ngày hôm đó, thằng nhóc đó luôn tự trách, đem hết trách nhiệm đổ lên người mình."

Hứa Mạt hiểu rõ, là bởi vì do cái chết của chú Phương, vậy nên mỗi khi nhắc đến chú Phương tâm trạng của đối phương sẽ khó tránh khỏi mà có có hơi giảm sút.

Với lại đối phương cũng họ Phương.

"Tình hình lúc đó cũng không thể trách anh ta." Hứa Mạt nói, là do chú Phương kiên trì, thêm nữa, sau đó đến bản thân hắn cũng gặp nguy hiểm, đã không thể thay đổi được cái gì nữa rồi nên hắn chỉ đành rời đi.

Có thể theo quan điểm của Phương Trạch, hắn cho rằng bản thân đã vứt bỏ bạn đồng hành của mình, cho nên mới xuất hiện cảm giác áy náy, nhưng đó là lựa chọn lý trí.

Diệp Thanh Điệp xoay người đi về hướng súng ống, Hứa Mạt đi theo sau cô.

"Phương Trach là do chú Phương nuôi lớn, sau khi ba mẹ nó mất, Phương Trạch bị bắt đi, chú Phương cứu được nó, vẫn luôn mang nó đi theo bên cạnh mình." Diệp Thanh Điệp đưa lưng về phía Hứa Mạt nói, khiến cho trong lòng Hứa Mạt khẽ rung, khó trách.

Nếu là như vậy, xác thực là hắn khó mà có thể vượt qua được rào cản tâm lý này.

Dẫu sao ông ấy cũng đã không còn!

Chú Phương đối với hắn mà nói, không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là ân nhân, là người nuôi dưỡng hắn.

Diệp Thanh Điệp đi đến trước một lô súng ống, nhìn hắn hỏi: "Cậu muốn học loại nào?"

"Đều học hết, súng lục trước đi." Hứa Mạt mở miệng nói, súng lúc cầm tay nhất định là phải học, rất tiện mang theo.

"Được, học phí đắt như vậy, tôi có thể từ từ dạy cho cậu, làm quen với các bộ phận của súng trước đi, theo tôi cùng tháo ra." Diệp Thanh Điệp cười nói, lần này ở sòng bạc, cô kiếm được hơn bốn trăm ngàn đồng tiền liên bang, em trai này cũng thật hào phóng, thế mà cũng không muốn hỏi cô.

"Tại sao chị Điệp lại muốn đối phó Đường Sâm?" Hứa Mạt có hơi tò mò.

"Hai người Đường Sâm và sư đệ của hắn ta gian lận ở sòng bạc, không biết đã hại hết bao nhiêu con bạc rồi, nếu là như vậy, mấy tên cờ bạc đó cũng coi như là gieo gió gặt bão, nhưng Đường Sâm lại hợp tác với Rắn Hổ Mang, một người là đặt cược, một người cho vay nặng lãi, một khi mà thiếu nợ cho vay nặng lãi thì sẽ liên luỵ đến gia đình, bọn hắn sẽ tới tận cửa đòi nợ, bắt người trừ nợ, rất nhiều người vì vậy mà tan nhà nát cửa." Giọng của Diệp Thanh Điệp có hơi lạnh.

Hứa Mạt nhớ tới Bạch Vi, bố cô chính là vì thua người đàn ông mang mắt kính vàng nên mới tan nhà nát cửa, còn muốn đem con gái ruột đi bán.

Đã như vậy, hai người sư huynh đệ Đường Sâm chết cũng không hết tội.

"Mọi người thuộc tổ chức nào?" Hứa Mạt lại hỏi.

"Cậu muốn gia nhập sao?" Diệp Thanh Điệp nhìn hắn.

"Chị vẫn chưa nói cho tôi biết, nguyên lực là gì?" Hứa Mạt không có trả lời cô, tay vẫn như cũ làm theo Diệp Thanh Điệp tháo rời súng lục.

"Nguyên lực là một loại năng lượng tồn tại trong vũ trụ, tôi đã nghe nói qua, nguyên lực là nguồn gốc của thế giới, toàn bộ vũ trụ đều do nguyên lực tạo thành, nó có ở khắp mọi nơi." Diệp Thanh Điệp mở miệng nói: "Cơ thể con người có thể hấp thụ nguyên lực theo bản năng, nhưng cực kỳ hiếm thấy, thông qua một số phương pháp hô hấp đặc biệt, làm cho cơ thể và nguyên lực có thể ở trong cùng một từ trường năng lượng, từ đó hấp thu được càng nhiều nguyên lực hơn, làm cho cơ thể biến hoá, nhưng cũng tuỳ thuộc và từng người, một số người cơ thể có khả năng hấp thu nguyên lực mạnh, một số người có khả năng hấp thu nguyên lực yếu."

Năng lượng, từ trường, vật chất tối?

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, trong thế giới ban đầu vốn không có tồn tại nguyên lực, năng lượng trong vũ trụ mặc dù có ở khắp nơi, cho dù có một số năng lượng sẽ bị thân thể hấp thụ, nhưng cũng không có cách nào bị con người sử dụng, chẳng qua chỉ là một phần duy trì hoạt động bình thường của vận mệnh.

Chẳng lẽ con người ở thế giới này và con người ở thế giới ban đầu có phương hướng tiến hoá không giống nhau?

"Cậu có lẽ là hấp thu nguyên lực thông qua phương pháp hô hấp phải không?" Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt hỏi, tố chất thân thể của Hứa Mạt rất mạnh, nếu như không phải hấp thu nguyên lực khiến cho cơ thế biến hoá, chỉ dựa vào rèn luyện thuần tuý thì khó có thể đạt được tới trình độ này.

"Ừ." Hứa Mạt không phủ nhận: "Nói như vậy, những người có thực lực mạnh ở trong thế giới ngầm này đều tu luyện bằng phương pháp hô hấp hết sao?"

Hắn không nói với Diệp Thanh Điệp biết, rằng cơ thể hắn không chỉ có thể hấp thu, mà hắn còn có thể trực tiếp cảm nhận được sự tồn tại của từ trường năng lượng, thậm chí là sử dụng nó!

"Không nhất định, còn có chiến binh gien di truyền, người cải tạo, vũ khí nguyên lực và các thủ đoạn khác."

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt, vô cùng quan tâm hỏi:

"Sau khi hấp thu nguyên lực, cậu không phải có năng lực đặc biệt sao?"

"Hửm?" Hứa Mạt dừng lại động tác trong tay nhìn về hướng của Diệp Thanh Điệp: "Người hấp thu nguyên lực, đều sẽ xuất hiện năng lực đặc biệt sao?"

"Đều?" Diệp Thanh Điệp nở một nụ cười.