Chương 1

Cuối tháng mười hai, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Lễ hội thời trang IC hàng năm sẽ được tổ chức tại Hoài Hải, Ninh Thành.

Những chiếc xe sang trọng tụ tập bên bờ biển, ánh đèn rực rỡ, đèn flash nối tiếp nhau, bậc thềm rộng lớn được trải thảm đỏ, tiết tấu của nhịp trống vang dội khắp không gian thành phố.

Mặt trời long lanh dịu nhẹ, những con sóng đập vào đá ngầm lấp lánh những đốm sáng nhỏ trên bờ.

Giản Đào lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó lại dựa vào cửa sổ xe, thổi tóc mái của mình: “Lúc nào em lên sân khấu vậy?”

Trợ lý vỗ nhẹ vào chiếc váy dài của cô, nhướng mày: “Lên cuối cùng, đứng ở hàng đầu.”

Lên cuối cùng nghe có vẻ rất có sức ảnh hưởng, nhưng phải chờ tận hai tiếng đồng hồ cũng thực sự quá mệt mỏi.

Hơn nữa hôm nay Giản Đào mặc bộ một bộ lễ phục cao cấp rất nặng, để tránh phần áo ngực bị tụt xuống nên nó được thiết kế rất chặt.

Người dẫn chương trình nhiệt liệt mở màn, buổi lễ long trọng cũng bắt đầu được phát trực tiếp, Giản Đào bấm vào xem màn náo loạn của mọi người, nhưng được một lúc thì những bình luận càng ngày càng ít.

Đừng nói đến người xem, ngay cả cô cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cuối cùng ngay trước khi cô chuẩn bị nhắm mắt trợ lý đã lay cánh tay cô: “Lên sân khấu rồi!”

Giản Đào hít một hơi thật sâu sau đó khẽ lắc đầu, từ xe đi vào hậu trường.

Một nghệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp chính là mặc kệ giây trước mơ hồ thế nào, thời tiết có lạnh giá thế nào, chỉ cần nhìn thấy camera thì một giây sau trạng thái lập tức liền thay đổi.

Cô mang theo đạo cụ, cất bước đi lên bậc thềm.

Trong ảnh mặt trời đã lặn, màn đêm một mảng tối đen, nhưng khoảnh khắc cô vừa xuất hiện, làn da mềm mại hoàn mỹ phản lại với ánh đèn, mặc dù không có chỉnh màu sắc chút nào nhưng cảm giác độ sáng của bức ảnh được nâng lên vài tông.

Mấy nghệ sĩ đang ngủ gà ngủ gật cũng ngồi thẳng dậy.

Giản Đào mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, gió biển thổi khiến chiếc váy giống như sóng gợn, bước đi của cô trùng khớp với nhịp điệu của âm nhạc, nhẹ nhàng nhanh nhẹn theo từng hơi thở.

Mỗi một nghệ sĩ đều có các động tác ký hiệu riêng biệt, của Giản Đào là thả chim bồ câu trắng.

Cô tìm đúng vị trí của camera, nâng chiếc l*иg chim trang trí cành hoa từ phía sau lên nhẹ nhàng đẩy chốt cửa ra, trong khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, mái tóc dài tung bay, chú bồ câu trắng bay xung quanh cô rồi đáp xuống vai cô.

--- Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Cô kinh ngạc nhướng mày, nhưng tiết tấu cũng không hề bị ảnh hưởng, vững vàng bước đến cuối thảm đỏ như dự kiến

ban đầu.

Lúc dừng bước cô khẽ đưa tay lên vai, bồ câu trắng bay đến đầu ngón tay, cô cầm gấu váy khẽ nghiêng người hướng ra ngoài, theo tầm mắt của cô, chú chim bồ câu trắng tung cánh bay về phía biển.

Ngọn gió khẽ thổi bay mái tóc dài của cô để lộ bờ vai mảnh khảnh, đường cong lên xuống vừa vặn, cơ thể lại dùng lực hơi hướng ra ngoài, đây là động tác vô cùng khó, tuy nhiên duy trì luyện tập trong một thời gian dài khiến cô có khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời, cô đếm thời gian, giữ nguyên động tác cho đến khi máy quay rời đi, lúc này mới bước xuống sân khấu.

Giống như một tiết mục vừa kết thúc, tất cả các nghệ sĩ dưới khán đài đều nhiệt liệt vỗ tay.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, bầu không khí cũng lên đến đỉnh điểm:

【Ai nghĩ ra tư thế kết thúc vậy, quá tuyệt, tôi chụp màn hình đến điên luôn rồi!】

【Cuối cùng cũng biết vì sao phòng làm việc của cô từ trước đến giờ không mua báo chí, cô ấy hoàn toàn không cần, quá đẹp rồi.】

【Động tác xuất sắc quá.】

【Cuối cùng cũng đến, đợi cả đêm chỉ vì cô ấy.】

【Nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu quả thực không phải chém gió, gần một tiếng phòng phát sóng trực tiếp quá tẻ nhạt, cô ấy vừa đến thì bình luận, nhiệt độ đều tăng vọt.】

Bình luận bùng nổ, Giản Đào cũng khoác thêm chiếc áo khoác, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi đến chỗ ngồi.

Chỉ còn hai chỗ.

Nhân viên cũng ho nhẹ một tiếng: “Cái đó... lần này chúng tôi không có dán tên, nhưng mọi người đều ngồi gần hết rồi, còn lại vị trí này là, là của thầy Tạ.”

Thầy Tạ.

Trong giới nghệ sĩ họ Tạ cũng khá nhiều, trong trường hợp này cho dù không đi thảm đỏ, người tổ chức và các nghệ sĩ khác sẽ chủ động nhường cho anh ta chiếc ghế C, chỉ cần cái họ thôi cũng khiến mọi người đều ngầm hiểu vị này là ai.