Chương 22

“...”

Nếu điều này được tính là “báo thù” kẻ tình nghi thì hay lắm, Cam Lâm đã làm được rồi.

“Xoá đi.” Lần thứ ba, tông giọng của Khâu Triệt dịu đi.

“Lát nữa rồi tính.”

Cam Lâm lấy máy ảnh ra, Nhị Đông ở chỗ tập trung vẫy tay với anh.

Khâu Triệt hơi tức giận, vốn dĩ cô muốn đuổi theo anh ra ngoài nhưng cả người lại đứng yên. Ánh mắt cô bị thu hút bởi chiếc túi máy ảnh mà Cam Lâm vừa mở ra trên bàn. Bên trong có hai ống kính, ống kính thường giống như một hố đen tối om như mực, hút linh hồn người khác…

Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào giường của Cam Lâm. Mền được xếp chồng lên nhau, ga giường gọn gàng và sạch sẽ, ngoại trừ chỗ anh vừa ngồi có một nếp nhăn.

Xem ra trông cũng nhân mô cẩu dạng*…

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Không nên ở lâu trong phòng ngủ nam. Khâu Triệt đi ra và thấy phía Nhị Đông đã tụ tập rất nhiều người. Cam Lâm bị bao vây ở giữa, vóc dáng anh cao lớn, mục tiêu rõ ràng.

Khâu Triệt không muốn tham gia cuộc vui, cô vừa định quay về phòng họp thì nghe thấy Nhị Đông gọi cô: “Khâu Triệt, đến chụp ảnh chung đi!”

“...”

Không trốn thoát.

Khâu Triệt cười lúng túng, cô chầm chậm di chuyển đến đó như thể đôi chân đeo chì.



Có tổng cộng tám tình nguyện viên của trạm dịch, cộng thêm Khâu Triệt trong sáu người của tổ dự án, còn có Nhị Đông đều đã tập hợp đông đủ.

Quả nhiên chụp ảnh vốn có ma lực vẫy gọi thần kỳ.

Khâu Triệt đứng bên cạnh Kỉ Quyên, nhìn những người khác đứng xung quanh Cam Lâm, cô có cảm giác như hoàng thượng đang chọn thê thϊếp vậy.

“Mọi người nghe tôi nói. Nhân lúc ánh sáng đang tốt, chúng ta chụp ảnh nhóm trước. Sau đó mới chụp ảnh từng người.”

Nhị Đông nói xong liền giải cứu Cam Lâm ra khỏi vòng vây, anh ấy trực tiếp kéo cánh tay anh, một hành động đơn giản và thô lỗ.

Một tay Cam Lâm cầm máy ảnh, quan sát Nhị Đông sắp xếp hàng ngũ. Mọi người nhanh chóng đứng thành một hàng, thậm chí họ còn đang nhìn Cam Lâm.

Chân dài dang rộng, anh giơ máy ảnh lên, nhắm một bên mắt: “Một hai ba!”

Tư thế tay giơ cây kéo, ngoại trừ một người thì tư thế của những người khác đồng nhất đến bất thường.

Sau khi chụp xong một bức, Cam Lâm đặt máy ảnh xuống: “Cô.”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của anh.

“Khâu Triệt.” Cam Lâm ngoắc ngón tay như gọi chó con.

Cô chậm rãi bước đến giống như một học sinh kém không chăm chú nghe giảng trên lớp bị mời lên bảng, trên toàn bộ gương mặt được viết dòng chữ: “Gọi tôi làm gì?”

Cam Lâm cho cô xem màn hình hiển thị của máy ảnh: “Cực kì phá hỏng bầu không khí.”

“Sao vậy?” Cô biết nhưng vẫn hỏi.

Cam Lâm nheo mắt nhìn cô.

“Thế này thì sao?” Khâu Triệt dùng hai ngón tay chọc vào khóe miệng, dùng hết sức đẩy lên.

L*иg ngực Cam Lâm phập phồng rõ ràng, dường như anh có thể tức giận bất cứ lúc nào.

Bình thường Khâu Triệt không thích chụp ảnh, tự chụp hay anh chụp đều như nhau. Cho nên khi mọi người vui vẻ giơ tay hình cây kéo, cô là người duy nhất bình tĩnh như thường lệ, không có biểu cảm nào, thậm chí còn có phần hơi buồn bực.

“Biết rồi.”

Khâu Triệt quay trở về vị trí lúc đầu, mỉm cười và làm động tác tay hình cây kéo.

Ở phía đối diện, Cam Lâm giơ máy ảnh lên, chụp liên tiếp “tách tách” mấy bức ảnh.

“Chụp xong rồi.”

Dứt lời, bả vai mọi người đều buông xuống, trở về trạng thái thoải mái.

“Mọi người lập nhóm chụp ảnh tự do đi. Ai muốn chụp thì nói với Cam Lâm.”

Nhị Đông hướng về Cam Lâm cười híp mắt, anh ấy đứng yên tại chỗ chờ mệnh lệnh.

Khâu Triệt cùng những người khác trong dự án rời đi đứng sang một bên nói chuyện. Đây cũng là lần đầu tiên Khâu Triệt nói chuyện thân mật với hai giáo viên học thuật khác.

“Tiểu Khâu làm nghề điêu khắc đúng không?”

“Dạ, thưa thầy.”

“Tuổi tác còn trẻ mà đã bộc lộ tài năng rồi! Mọi người đều rất ưu tú.”

“Dạ không, tài nghệ của em chưa đâu vào với đâu cả.”

Thầy nhìn Kỉ Quyên: “Em làm bên công tác truyền thông phải không?”

Kỉ Quyên gật đầu: “Dạ, em cũng là người tài trợ cho dự án lần này. Đoàn xe và hàng hóa đều do em tài trợ.”

“...”

Hóa ra làm chính chủ ở ngay đây chứ đâu, không hổ danh là chị gái giàu có.

Ngoài mặt, Khâu Triệt đang nói chuyện cùng bọn họ nhưng thực tế cô đang suy nghĩ làm sao để xóa bức ảnh cực xấu của cô trong máy ảnh Cam Lâm. Người đàn ông này khá tinh ranh nên cô phải tìm một cách khác để đối phó với anh.

Khâu Triệt nghĩ ra một cách. Tối qua, Cam Lâm đã hứa sẽ cho cô xem ảnh núi tuyết và động vật. Cô quyết định đợi Cam Lâm chụp xong ảnh, cô sẽ nói rằng muốn xem ảnh, nhân tiện xoá luôn ảnh của cô.

Lý do này không phô trương nhưng có sức thuyết phục. Khâu Triệt vô cùng chắc chắn về bản thân.