Chương 36

Có thể Cam Lâm có mục đích khác, nhưng Khâu Triệt không muốn bận tâm suy đoán.



Đi ra khỏi nhà của Tang Kiệt, Khâu Triệt đứng ở ven đường suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ vị trí của nhà Trác Ca, lần trước cô không nhớ kỹ toàn bộ đường trong thôn, nhưng thực ra cũng không có nhiều đường lắm, chỉ cần đi bộ rồi là sẽ nhớ ra thôi.

Vừa mới tính vậy xong, Khâu Triệt cảm thấy sau gáy ngứa ngứa, Cam Lâm rút tay lại và hỏi: "Cô không biết đường sao?"

Khâu Triệt không trả lời câu hỏi: "Tôi đến đây từ năm ngoái, tôi không thể nhớ đường cũng bình thường thôi."

Trong hoàng hôn, tiếng của bọn họ trong thôn vắng lặng vang lên rõ ràng, giày giẫm trên đá sỏi, nhịp điệu chậm rãi, càng giống như đi dạo.

"Cô mua những cái gì thế? Mà nặng như vậy."

Cam Lâm đề nghị xách đồ hộ cô, nhưng không lâu sau ngón tay anh đỏ bừng vì bị siết lại, có lẽ nhà sản xuất đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào hộp đóng gói nên sợi dây hơi thô.

"Một số thực phẩm được bán trong thành phố."

Ngày hôm qua khi đi mua sắm, Khâu Triệt biết cô sẽ đi ngang qua thôn Thố Trì, nên cô đã đặc biệt mua mấy thứ để mang đến cho Trác Ca.

“Để tôi cầm cho?” Cô đưa tay ra, nhưng Cam Lâm từ chối, mặc dù anh đã từ chối một lần trước đó.

"Đúng rồi, Cửu Cung Bát Quái Đồ."

Cam Lâm khựng bàn chân lại.

Khâu Triệt dừng lại: "Chính là cái trong tay của cảnh sát ấy, nó là một món đồ thủ công do bạn tôi Trác Ca làm, lát nữa mua một cái khác của cô ấy, có lẽ cô ấy còn có hàng tồn kho."

"Cái của cô đang ở chỗ tôi."

"Cái gì?"

"Cảnh sát Thường nhờ tôi chuyển nó cho cô, nhưng tôi quên mất."

Khâu Triệt giơ chân định đá, nhưng Câm Lâm đã lùi lại, tránh được một cách dễ dàng.

Mới gặp nhau được mấy ngày, khoảng thời gian vừa rồi là khoảng thời gian thoải mái nhất trong quan hệ giữa họ.

Trong thôn có mấy tiếng sủa “gâu gâu”, đợi khi con chó ngừng sủa, Khâu Triệt gọi tên anh: "Cam Lâm."

"Ừm."

"Trên cổ anh đang đeo cái gì đấy?"

"Ngọc Phật."

Cách bố trí và trang trí của các ngôi nhà Tây Tạng nhìn chung rất giống nhau, nhưng môi trường tổng thể của làng Thố Trì lại đặc biệt sạch sẽ và ngăn nắp, lần đầu tiên đến đây Khâu Triệt đã rất ngạc nhiên trước sự sạch sẽ của ngôi làng, sau đó khi trò chuyện với Trác Ca cô mới thấy rằng, mặc dù làng Thố Trì có một ngọn núi lớn và một con mương sâu, giao thông đi lại bất tiện, nhưng rác thải sản xuất và sinh hoạt trong làng sẽ không bị vứt loạn lên mà sẽ được tự phân loại và vận chuyển đến bãi rác Tây Đại Than để tổng hợp xử lý.

Trước khi biện pháp này được thực hiện, rác thải được chôn dưới đất, do rất nhiều rác thải không thể phân hủy trong lòng đất nên gây ô nhiễm lớp đất dưới mặt cỏ, sau đó đem đốt có thể gây ô nhiễm không khí, cho đến hai năm gần đây, sau khi một số nhân viên tổ chức bảo vệ môi trường xuống thôn tuyên truyền kiến

thức về bảo vệ môi trường, phương pháp xử lý rác thải mới được thay đổi.

Hơn nữa, làng Thố Trì nằm trong phạm vi quy hoạch của Vườn quốc gia Tam Giang Nguyên, việc bảo vệ sinh thái và môi trường luôn được mọi tầng lớp trong xã hội coi trọng.

Làng Thố Trì hiện nay tuy đang phát triển tốt, nhưng trong những năm đầu thì nơi đây là vùng đất hoang vu, dân gian địa phương có câu tục ngữ “Thố Trì có cỏ thì chỉ có cỏ sa mạc, Thố Trì có đá thì có đá cứng không thể di chuyển, nếu có nước ở Thố Trì, thì chỉ có nước nhiễm phèn mặn đắng, còn nếu có người ở Thố Trì, thì chỉ có một người cô độc".

Trước khi đến nhà Trác Ca, Khâu Triệt đã nói với Cam Lâm về những điều này, anh nói anh chưa bao giờ đến thôn Thố Trì, anh luôn muốn đặt câu hỏi khi thấy điều gì đó mà anh không hiểu, Khâu Triệt đã nói gần như tất cả những gì cô hiểu, nhưng chủ đề cuối cùng chắc chắn vẫn quay trở lại với Cam Tinh.

Có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao ở làng Thố Trì vào ban đêm, Khâu Triệt nghe thấy cái tên "Cam Tinh" từ miệng của Cam Lâm, rồi thở ra một hơi dài về phía bầu trời đêm.

Anh nói: "Khi tôi ở bên sông Đà Đà, tôi thực sự rất nghi ngờ cô."

Khâu Triệt không trả lời, khi Cam Tinh nhắc đến, tâm trạng của Cam Lâm lại trở nên nặng nề, giống như màn đêm đen ập xuống vai anh.

"Tôi đi theo cô đã hai ngày, xin lỗi."

Khâu Triệt nhún vai: "Anh có tìm thấy gì không?"

"Có chứ."

Cô tò mò: "Là cái gì?"

Cam Lâm hắng giọng: "Sức ăn rất tốt."

"? Anh nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói."

"Đùa thôi… Đợi đến khi dư án này kết thúc, nếu cảnh sát vẫn không có manh mối, thì tôi sẽ tự đi tìm."

Khâu Triệt quay lại nhìn Cam Lâm từ bầu trời đêm: "Nếu người tên Lôi Truyền Hùng đến tìm tôi vì có liên quan đến Cam Tinh, tôi sẽ nói cho anh biết."