Chương 5: Cãi Vã

Có những chuyện chúng ta không thể ép buộc, cũng không thể khiến nó đi theo ý của mình. Nhiều năm trước cô được Mộ Triết Viễn mang về cùng em trai, anh giúp cô rất nhiều cho nên cô mang ơn anh, cũng giây phút đó cô động lòng, cái gì tốt đều muốn mang cho anh.

Muốn giúp anh giữ vững vị trí ở phía bắc Ma Cao nhưng cuối cùng càng ngày càng lúng sâu, không thể lùi lại được nữa. Thích anh nhiều như vậy, nhưng kết quả là con số không em vẫn sẽ thích anh, nhưng cũng sẽ không bày tỏ nữa, đem anh gói gọn trong hồi ức và chấp niệm của riêng em.

Mộ Triết Viễn mở cửa bước vào, thấy cô vẫn còn ngồi trên ghế ở bàn hình chữ nhật để máy tính chạy đầy rẫy những dãy code để phục vụ cho việc vận chuyển và những nhiệm vụ riêng của tổ chức.

“Đường Ly! Hôm nay em ngủ với tôi đi.”

Anh đứng dựa vào cánh cửa, ung dung khoang tay, ngày mai anh phải đến Bạc Thành, gặp Hạ Bắc Sâm có việc cho nên chẳng hiểu sao anh lại muốn ôm Đường Ly ngủ.

Ngày mai cô phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ tận mấy ngày mới có thể về đến tổ chức, anh muốn làm nhưng lại e ngại vế thương của cô, cho nên mới đến đây bảo cô đến ngủ với anh. Đường Ly nghe thấy sững lại một cái rồi lạnh nhạt đáp lại anh “Anh muốn ngủ cùng phụ nữ tùy tiện gọi một người là được, không nhất thiết phải là tôi.” Tại sao phải là cô? Trong khi xung quanh anh đầy phụ nữ?

Hàng chân mày của Mộ Triết Viễn nhíu lại “Đường Ly! Hôm nay tôi muốn em.”

Cô lúc này mới xoay ghế ngồi lại vắt chéo chân nhìn anh lên tiếng với gương mặt lạnh lùng “Lão đại, nếu anh không muốn tôi không yêu anh, được vậy anh cũng đừng làm những hành động khiến tôi hiểu lầm nữa, chuyện bạn gái của anh tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy nên anh yên tâm đi.” Giọng điệu lạnh lùng khiến anh sững người.

“Đường Ly! Chẳng phải tôi nói em không được nhắc rồi sao? Hôm nay tôi muốn em ngủ với tôi, em chỉ có thể nghe không được phép từ chối.” Giọng anh vừa lạnh lẽo vừa cáo gắt, anh bước đến nắm lấy tay cô kéo khỏi ghế đang ngồi, trực tiếp ép cô đón nhận nụ hôn của mình.

Tay anh giữ chặt eo cô, ép cô xuống giường ngủ ngay tại phòng cô, hai mắt Đường Ly mở to nhìn anh chằm chằm len lén chút sợ hãi người trước mặt mình, nụ hôn của anh thô bạo, lại dùng lực khiến môi cô cảm thấy rất đau.

Cô muốn né tránh, nhưng tay anh giữ lấy gáy cô vô cùng chặt, cho nên cô không thể nhích đầu mình sang hướng khác, chỉ có thể cam chịu đón nhận nụ hôn của anh mà thôi. Tay anh không yên phận, luồng vào bên trong áo ngủ nhạt nhẽo của cô mà động tay động chân.

“Đường Ly, chỉ mới cách đây mấy phút tôi đã nói em không được cãi lại lời tôi, em đừng tưởng tôi không biết em lại đi gặp Lương Tiêu. Sao vậy em thích cậu nhóc đó à?” Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn cô, không chớp mắt nói ra từng chữ khó nghe vô cùng.



Cô bất động, anh theo dõi cô? Anh là đang cho người theo dõi cô sao? Kể từ khi nào mà anh lại không tin tưởng cô đến mức này chứ “Lão đại, anh nói tôi không được phép đi quá giới hạn với anh. Vậy chẳng lẽ ngay cả người khác tôi cũng không được phép có tình cảm sao?” Giữa mối quan hệ không chút rõ ràng này, anh lấy gì giữ cô lại.

“Tôi từng dạy em, đi vào con đường này phải tuyệt tình không được để tình cảm lung lay ý chí của mình, em có nhớ không?” Giọng anh trầm xuống chậm rãi, từng chút nói cho cô nghe, những gì mà Mộ Triết Viễn anh đã từng nói.

Đường Ly nhếch khoé môi “Nhớ, tôi nhớ rất rõ cho nên tôi đi gặp Lương Tiêu là có việc, giữa chúng tôi chưa từng có gì xảy ra.” Cô chán nản buông xui chân tay mà lên tiếng đầy bất lực.

Cô và Lương Tiêu trong sáng tại sao anh cứ phải nghi ngờ hai người bọn họ.

Dừng lại một chút, cổ họng có chút nghẹn lại “Ngược lại, Lão đại anh không tin tôi, anh cho người theo dõi tôi.” Cô rất ghét, ghét nhất chính là cảm giác bị người khác nghi ngờ, cứ như bản thân đang bị phản bội.

“Nếu tôi không tin em thì tôi giữ em bên cạnh để làm gì?” Anh sắc mặt vô cùng khó coi.

Giây phút này ngay cả người trong cuộc cũng không hiểu rõ bản thân đang bị cái gì, luôn nghi ngờ đối phương. Bọn họ từng nói chuyện làm nhiệm vụ ăn ý, chưa từng cãi vã hôm nay chẳng hiểu sao lại cãi nhau? Lý do này thật sự đáng sao?

Bởi vì nảy sinh sự nghi ngờ của người mình tin tưởng, khiến bản thân cảm giác như đang bị phản bội. Cô cũng không muốn giải thích, anh lại cứ nghi ngờ cô và Lương Tiêu vậy còn anh? Anh mang bao nhiêu phụ nữ về nhà rồi, nhiều lúc cảm giác cứ như ngôi nhà này thật bẩn.

“Lão đại, chúng ta chỉ là quan hệ người ra lệnh và người tuân lệnh, cũng đừng quản chuyện của nhau nhiều như vậy, anh theo dõi tôi và Lương Tiêu chính là đang không tin tưởng tôi.” Cô từng chút từng chút nói những lời mà trong thâm tâm bản thân muốn nói từ lâu, muốn Mộ Triết Viễn biết cô ghét nhất là thứ gì trên đời này.

“Mẹ kiếp! Đường Ly em im miệng cho tôi ngay, hôm nay em chạm mạch sao hả?” Mộ Triết Viễn không thấu nổi cái lý luận trả treo của cô, anh thật sự muốn bóp chết cô dưới thân mình ngay hiện tại.

Lúc này cô mới lấy lại nổi bình tĩnh dùng tay vòng qua cổ anh “Đúng là hình như chạm mạch rồi.” Cô áp môi mình lên môi anh mà hôn.

Nụ hôn còn chút vụn về, nhưng lại khiến anh cứng đờ mất một lúc mới có thể định hình được mà đáp lại nụ hôn của cô.