Chương 7

10,

Đôi khi tôi thật sự rất ghen tị với thời gian.

Nó không có cảm xúc, chỉ trôi qua từng giây từng phút, từng ngày tháng năm.

Thật ra, tôi cũng sẽ không bối rối hay suy nghĩ quá nhiều bởi vì bị cắm sừng, hoặc là vì có ai đó tỏ tình với tôi bên bờ sông.

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Tôi được chọn tham gia cả hai phần thi thi phiên dịch và biên dịch của cuộc thi phiên dịch quốc tế, được tổ chức ngay tại trường tôi.

Cuộc thi này giúp chúng tôi nâng cao được trình độ và kinh nghiệm, hơn nữa còn đấu ở sân nhà, vì vậy thành tích càng trở nên quan trọng hơn.

Tôi dành cả ngày lẫn đêm ở thư viện để chuẩn bị cho cuộc thi này.

Sau khi biết được chuyện này, Giang Suất nói rằng anh ấy tin tưởng tôi sẽ mang chiến thắng trở về.

Anh ấy thật sự không chỉ nói suông.

Khi tôi học các môn tự chọn, người không bao giờ đến lớp như anh ấy lại đi học rất sớm, làm vậy chỉ để chiếm cho tôi một chỗ ở cuối lớp để tôi có thêm thời gian ôn thi.

Cũng coi như không tệ.

Còn Cận Bạch thì không như thế, không thể khiến người ta bớt lo.

Không biết anh ta nghe được từ ai mà hiểu nhầm tin tức Giang Suất chiếm chỗ ngồi cho tôi hằng ngày thành chúng tôi sống cùng nhau.

Anh ta gửi những tin nhắn quấ//y r//ối cho tôi từ sáng đến đêm.

“Ứng Cảnh, em thật sự sống chung với Giang Suất sao…?”

“Em biết mà, tốc độ thay đổi bạn gái của Giang Suất…”

“Anh muốn nói chuyện với em.”

“Tiểu Tâm thật sự chỉ là em gái hàng xóm của anh thôi, anh nhìn em ấy lớn lên, vẫn luôn coi em ấy là em gái mình. Người anh thích chỉ có mình em thôi, Ứng Cảnh.”

“Đừng để Giang Suất lừ//a, được không em?”

Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi nữa nên block anh ta.

Vài ngày sau, tôi nghe được mọi người đồn Cận Bạch và La Cẩm Tâm đang hẹn hò với nhau.

La Cẩm Tâm đắc ý đăng ảnh hai người nằm tay nhau lên vòng bạn bè.

Kèm quả cap là: “Không sợ muộn, chỉ cần đúng người.”

Thanh Thanh vừa nhìn thấy đã không nhịn được mắng: “Tra nam tiện nữ, gh//ê tở//m.”

Tôi nhìn quyển từ vựng trong tay, ngẩng mặt lên nói với cô ấy: “Có thời gian để ý cái này còn không bằng ôn thi CET đi!”

Cô ấy thở dài: “Cảnh Cảnh, yêu được buông được, tớ thật nể cậu nha!”

Tôi rất thích câu nói này.

Đúng là yêu được thì buông được.

Đối với tôi, đại học giống như một bể bơi, còn chúng tôi là những con người lần đầu xuống nước.

Cận Bạch giúp đỡ tôi một lần trong khoá học quân sự giống như một chiếc phao cứu sinh vậy.

Giờ này tôi cũng không thèm suy nghĩ cảm xúc của mình với chiếc phao đó là gì.

Bởi vì tôi đã biết bơi rồi.

Ở một môi trường mới thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình, tôi như cá gặp nước, bắt đầu làm những gì mình muốn.

Tôi không cần ai cứu tôi lên bờ.

Bởi vì tôi là Ứng Cảnh.

Tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của chính mình để tiếp tục khám phá những vùng biển rộng lớn hơn.