Chương 1: Xin lỗi ta

Ninh Vãn Kiều tỉnh dậy, cảm giác trên mặt nóng rát, toàn thân lạnh toát, đầu óc choáng váng.

Mới hôm trước, nguyên chủ bị sủng thϊếp của Hầu phủ là Tào Hòa Thư đẩy xuống hồ. Do không biết bơi, nàng vùng vẫy trong nước một lúc lâu. Đến khi nha hoàn thân cận Tú Trà gọi người đến vớt lên thì đã tắt thở.

Ninh Vãn Kiều xuyên vào lúc đó.

Nguyên chủ là thứ nữ của An Vũ hầu, không được sủng ái, trong phủ chỉ có thể nương tựa lẫn nhau với đệ đệ và mẫu thân.

Bỗng nhiên có được hôn sự tốt đẹp này, nàng cứ ngỡ khổ tận cam lai, nào ngờ chỉ là từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác.

Nguyên chủ biết bản thân số khổ, cũng chẳng có bản lĩnh gì, luôn an phận thủ thường, đối xử công bằng với mọi người.

Nào ngờ Tào Hòa Thư lại lợi dụng cái thai trong bụng hãm hại nguyên chủ, khiến nguyên chủ mang tiếng ghen tuông độc ác, mục đích chính là muốn Hầu gia hưu bỏ nguyên chủ.

Nguyên chủ và Tào Hòa Thư cùng bị một phen kinh hãi, nhưng Hầu gia chỉ đau lòng cho Tào Hòa Thư, còn cho mời cả ngự y đến xem bệnh cho ả.

Còn đối với nguyên chủ, hắn ta chẳng hỏi han lấy một lời, thậm chí còn bắt nàng ở trong viện tự kiểm điểm, không cho bước chân ra khỏi cửa nửa bước.

Quyền quản lý chi tiêu trong phủ cũng bị giao cho một vị di nương khác. Ninh Vãn Kiều trở thành Hầu phu nhân chỉ có hư danh, sau này e là khó mà được sủng ái.

Ninh Vãn Kiều ho khan hai tiếng, Tú Trà nghe thấy vội vàng đi vào: "Tiểu thư tỉnh rồi, để nô tỳ rót cho người chén nước."

Ninh Vãn Kiều kiếp trước là bác sĩ, chữa trị bệnh thông thường không thành vấn đề.

Hiện tại nàng bị cảm lạnh sốt cao, uống hai thang thuốc là khỏi.

"Khụ khụ khụ..."

Ninh Vãn Kiều lấy tay che miệng ho khan.

Cổ họng có luồng khí xông lên, có lẽ là viêm khí quản.

Tú Trà thấy tiểu thư nhà mình ho mãi không ngừng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Ngày thường, tiểu thư đã yếu ớt, trời đông giá rét mà phải ngâm mình dưới nước lâu như vậy, sao có thể chịu nổi?

Hầu gia không cho đại phu đến xem bệnh cho tiểu thư, đây rõ ràng là muốn tiểu thư tự sinh tự diệt.

Cho dù như vậy, hình phạt đối với tiểu thư cũng đã quá đủ rồi.

Thế nhưng, đám nha hoàn trong viện cũng bị điều đi hết, chỉ còn lại nàng và Phù Thanh.

Đường đường là Hầu phu nhân, bên cạnh ngay cả một nha hoàn nhất đẳng cũng không có, nếu để người khác biết được, chẳng phải tiểu thư sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Ninh Vãn Kiều vừa ho khan vừa khàn giọng nói: "Đừng khóc nữa, ta không sao đâu, mau rót cho ta chén nước ấm, rồi giúp ta đi bốc hai thang thuốc, uống vào là khỏi."

Tú Trà vội vàng rót nước, đỡ Ninh Vãn Kiều ngồi dậy.

Ninh Vãn Kiều tựa vào gối, uống nửa chén nước, cổ họng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Nàng bảo Tú Trà lấy giấy bút đến, sau đó viết ra vài vị thuốc.

Tú Trà biết ngoại tổ nhà tiểu thư là đại phu, tiểu thư ngày thường cũng thích xem sách y thuật, nhưng chưa từng tự kê đơn thuốc cho mình, không biết thang thuốc này có đúng bệnh hay không.

"Tiểu thư, Phù Thanh sáng sớm nay đã ra ngoài mời đại phu vào phủ xem bệnh cho người rồi. Ước chừng giờ này cũng sắp về rồi."

Phù Thanh vừa hửng sáng đã ra khỏi phủ.

Giờ đã là giờ Thìn (khoảng 9-11 giờ sáng).

Từ cửa hông Hầu phủ đi ra, qua hai con phố là có thể mời được đại phu, nếu Phù Thanh có thể quay về thì chắc giờ này đã về rồi.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là bị người ta cản trở giở trò xấu, chờ xem nàng bệnh chết.

Ninh Vãn Kiều nói: "Không cần đợi Phù Thanh nữa, ngươi đi tìm quản sự bốc thuốc đi."

Tuy Hầu gia không muốn gặp nàng, nhưng chắc hẳn phòng thuốc của Hầu phủ sẽ không trắng trợn đến mức không cho vị Hầu phu nhân này bốc thuốc chứ?

Hai gò má Ninh Vãn Kiều đỏ ửng một cách bệnh hoạn.

Tú Trà không dám chậm trễ, lưu luyến nhìn dáng vẻ yếu ớt của Ninh Vãn Kiều hai lần rồi xoay người chạy ra khỏi viện.

Ninh Vãn Kiều lại nằm xuống, định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Ngươi, người đàn bà độc ác này, hài tử của Tào di nương đã mất rồi, bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ?"

Còn kèm theo tiếng bước chân dồn dập.

Không cần đoán, Ninh Vãn Kiều cũng biết là ai.

Vừa mới lập công, tiền đồ vô lượng, bản thân lại anh tuấn tiêu sái, cao lớn rắn rỏi, vị Hầu gia năm nay mới hai mươi tuổi Đoạn Vân Chu.

Phu quân của nguyên chủ.

Ninh Vãn Kiều thật muốn cho tên tra nam hại chết nguyên chủ này mấy cái bạt tai, sau đó từ từ nói chuyện phải trái với hắn ta.

Nàng biết nơi này tôn ti trật tự, nàng không có năng lực đối kháng với Đoạn Vân Chu, chi bằng cứ xoay người giả vờ ngủ, đợi khôi phục tinh lực rồi tính tiếp.

Đoạn Vân Chu thấy Ninh Vãn Kiều không những không xuống giường hành lễ, mà còn quay lưng về phía hắn ta.

Nghĩ đến Tào di nương vì mất con mà vẫn còn nằm trên giường khóc đến chết đi sống lại, sốt cao không dứt, bị dày vò đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Ninh Vãn Kiều, người đàn bà này vậy mà có thể ngủ ngon lành như vậy, khiến hắn ta không khỏi tức giận.

Hắn ta mạnh mẽ kéo Ninh Vãn Kiều dậy.