chương 2: TRƯỚC KHI XUYEN QUA 2

Màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn, thành phố S phồn hoa trong nháy mắt hoàn mỹ bày ra, ánh đèn nê ông sáng rực làm người chói mắt, bề ngoài tưởng chừng như xa hoa nhưng bên lại là sự da^ʍ dật thối nát bao phủ.

đèn nê ông sáng chói bên trong Toà cao ốc 48 đang đứng trang nghiêm, giống như đang lấy tư thái hùng vĩ mà bảo hộ thành phố này.

Toàn bộ tầng hầm được bao phủ bởi ánh đèn màu da cam yếu ớt, ngẫu nhiên lại phát ra âm thanh tí tách khiến cho bầu không khí càng thêm phần quỷ dị, tự dưng khiến cho lòng người phát lạnh.

“Còn không chịu nói thật?” Thanh âm nhàn nhạt đặc biệt rõ ràng trong tầng hầm không gia tịch mịch, người đang nói chính là Tô Tố.

Dưới đất là một người đàn ông mặt mày bầm tím đang quỳ, cả người bị người ta gắt gao mà kiềm chặt, trong mắt loé lên sự không cam lòng cùng nỗi sợ hãi không muốn bị người biết.

Đột nhiên, Tô Tố nhẹ giọng nở nụ cười, âm thanh này nghe vào tai của người đàn ông lại cực kỳ đáng sợ, khiến ông ta sợ quá hoá giận mà hét lớn “mày cười cái gì?”

Ý cười trên khoé miệng cô bỗng vừa thu lại, ánh mắt trở nên thâm thuý mà băng lãnh, chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn ông, ra hiệu cho người buông hắn ra, cúi đầu xuống nói với ngươi đàn ông đang phẫn uất vùng vẫy “tôi cười các người quá mức ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình, không biết lão già kia cho các người chỗ tốt gì mà lại dám chán sống mà phản bội tôi.”

Người đàn ông không thiết sống chết mà đối đầu với ánh mắt của Tô Tố, chỉ là không được bao lâu liền cúi đầu xuống, trong mắt xẹt qua tia trào phúng “Sự nghiệp to lớn của Tô gia có như thế nào cũng không tới lượt một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa kế thừa lãnh đạo đi, chúng ta đương nhiên là không phục!”

“Xuỳ, cũng không tự xem lại bản thân mình là cái dạng gì, một đám phế vật không có năng lực cũng dám ở đây nói này nói kia? Tuổi trẻ chính là vốn liếng của Tô Tố tôi, thế nhưng mà các người lại nghĩ rằng tôi còn trẻ mà đánh chủ ý lên tài chính đúng thật là ngu ngốc, năm tỷ đô la cũng không phải là con số nhỏ đi, tôi thật sự là bội phục dũng khí của các người! Nói, Khoản tiền kia đi đâu?” Tô Tố từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang chật vật nằm đó, con mắt hơi nheo lại, tản ra một khí tức nguy hiểm cấm người lạ đến gần.

“Mày không phải rất có bản lĩnh sao? Vậy thì mày giỏi tự tra đi!” Không có sự kiềm chế của vệ sĩ, người đàn ông chống thân ngồi dậy từ dưới đất, nở nụ cười đắc ý.

Ánh mắt Tô Tố bỗng trầm xuống “đã như vậy, vậy thì tôi sẽ an ủi thật tốt gia đình của ông, còn ông…”

“Tô Tố, không nghĩ ra mày còn nhỏ như vậy mà đã ác độc như vậy rồi, mày không sợ trời phạt mày sao?”

Cô còn chưa nói xòng, liền bị người đàn ông gầm thét cắt đứt, nói xong liền nhào về phía Tô Tố, chỉ là ông đợi ông ta đến gần, đã bị người đè xuống đất.

Tô Tố trên mặt tinh tế một mảnh ý cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt, giơ những ngón tay mảnh khảnh, vén những lọn tóc vương vãi trên trán ra sau tai, một bộ dáng thích ý nghênh ngang chọc cho người ta phẫn nộ, “ác độc? Trời phạt? Đối phó dạng người nào thì phải dùng thủ đoạn đó, Kiều thúc quanh năm lăn lộn trên thương trường, chẳng lẽ không biết sao?” Đang nói, biểu tình cười đùa phút chốc trở nên âm trầm, “nể tình cảm và mặt mũi của gia gia, tôi sẽ giữ lại cho ông một cái mạng!” Dứt lời, không thèm để ý người đàn ông đó trở nên cuồng loạn như thế nào, cô liền xoay người rời đi.

Tô gia vẫn luôn là đối tượng bị người chú ý, đối với người cầm quyền là Tô Tố, quanh năm lăn lộn trong thương trường thái độ xem kịch vui, cho nên, ngày thứ hai, chuyện nội bộ Tô thị có nội ứng, các nguyên lão cao tầng tạm thời bị cách chức điều tra, tin tức Tổng giám đốc Tô Tố dùng thủ đoạn sấm chớp cấp tốc chỉnh đốn nội bộ vừa được đưa ra, toàn bộ giới kinh doanh bàn tán sôi sục.

Tổ trạch Tô gia nằm ở khu vực ngoại thành của thành phố S, từ mấy năm trước, gia chủ Tô gia cũng chính là ông nội của Tô Tố đã xây dựng tổ trạch ở đây nhằm thanh tĩnh, thời điểm sau khi Tô Tố tiếp nhận Tô gia cũng rất ít khi trở về, bởi vì cách quá xa, vừa đi vừa về đại khái phải mất 3 giờ.

Chiếc Rambo màu xanh đen dừng trước cửa ngôi biệt thự cổ kính, một đôi chân dài chậm rãi từ trong xe vươn ra.

Một thân quần áo thoải mái màu xanh nhạt, làm nổi bật thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái, một đầu tóc đen nhánh chỉ dùng một dây cột tóc thật nhỏ cột vào sau đầu, hiển nhiên là một tiểu cô nương thanh thuần, nếu như không biết thân phận của cô, sợ là tất cả mọi người đều sẽ cho rằng đây chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi.

“Gia chủ!” Một thiếu niên dáng vẻ tinh xảo tiến lên thấp giọng kêu một tiếng, nhìn thấy khuôn mặt tinh tế của Tô Tố đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.

Tô Tố giương mắt nhàn nhạt nhìn thiếu niên trước mặt, ý cười trước giờ luôn không đạt tới đáy mắt lần này lại cười hết sức ôn hoà “Tiểu Vân, gia gia đang làm cái gì?” Tô Tố đem chìa khoá đưa cho người làm, tiện tai chỉ chỉ phía nahf để x era hiệu cho hắn đem xe đậu thật tốt, tiếp đó mở miệng nhìn thiếu niên mà hỏi.

Thiếu niên được gọi là tiểu Vân nhìn thấy Tô Tố mở trừng hai mắt nói, “lão gia chủ ở trong nhà ăn chờ gia chủ trở về cùng nhau ăn cơm.”

Tô Tố bất đắc dĩ thở dài, hướng bên trong biệt thự mà đi. Thiếu niên cũng theo sát phía sau.

Đi vào biệt thự, nhìn hết một lượt đại sảnh xa hoa, đèn treo bằng thuỷ tinh lớn hiện ra ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếu rọi lên đá cẩm thạch màu đen trên sàn nhà tia sáng lạnh lùng; trên vách tường bốn phía đều treo các bức hoạ quý báu thu thập từ các quốc gia.

Mở cửa Tô Tố liền cảm nhận được bầu không khí trầm thấp, cảm thấy thật buồn cười, giận đến nỗi như vậy sao? Cô không phải chỉ là trở về trễ hơn chỉ có một ngày sao……..Được rồi, cô thừa nhận đây là looic của cô, thế nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách cô được, công ty lớn như vậy cô thật sự là bề bộn quá nhiều việc có được hay không!

“Tô tiểu thư cuối cùng cũng trở về!” Ngay thời điểm cô đang cân nhắc có nên vụиɠ ŧяộʍ mà chuồn mất hay không, bên tai lại truyền tới âm thanh làm cho cô từ bỏ ý định này.

Nhìn thấy bộ dáng nở nụ cười của Trầm Ngôn, Tô Tố cảm thấy tên đàn ông này chính là một hũ cao da chó, làm thế nào cũng không bỏ rơi được, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên gia gia của cô.

“Giám đốc Trầm, nếu như anh không phải là một người khiếm thính, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng rồi.” Tô Tố sắc mặt âm trầm, trong mắt xẹt qua hàn quang. Cô ghét nhất là loại người tự cho là đúng.

Trầm Ngôn nhếch môi không nói lời nào, hắn hôm nay đến đây mục đích chính là muốn mời Tô lão tiên sinh đứng ra thuyết phục người phụ nữ này, nhớ tới vừa rồi cùng lão gia chủ nói chuyện, Trầm Ngôn đáp lời, “Lời nói của Tô tiểu thư hôm nay, Trầm Ngôn nghe rất rõ ràng, đây cũng là một lần cuối cùng.” Kỳ thực hắn cũng không để ý, chỉ cần Thẩm gia xuống dốc chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn, hắn sẽ chờ đến ngày thẩm gia hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn thấy Trầm Ngôn ra cửa, Tô Tố trầm mặt một cái, thiếu niên theo sát phía sau cảm thấy rõ ràng cô đang không vui, nhưng cũng không nhiều lời.

“Tô Tố.” Một giọng nói già nua nhưng có lực vang lên sau lưng, cô xoay người nhìn, gật đầu một cái “gia gia”

Lão nhân gia đã qua thất tuần nhưng cũng không lộ vẻ già nua, chỉ là tóc trắng ở thái dương nhiều một chút, so với khi còn trẻ ngược lại có thêm mấy phần hoà ái, giảm đi vài phần cường thế, một thân đường phục màu tím xanh lộ ra thần thái sáng láng của lão nhân.

“Đã về rồi thì nhanh ăn cơm đi.” Sau đó cũng không nhiều lời, không nhắc một lời đến Trầm Ngôn cũng như sự tình của nội bộ công ty.

Trên bàn cơm tràn ngập không khí ngột ngạt, Tô Tố nhíu mày, lần đầu tiên cô không hiểu ý tứ của gia gia của mình đến tột cùng là có ý gì.

“Gia gia…” Nhìn lão nhân đối diện với mình, Tô Tố muốn nói lại thôi, sơn trân hải vị trước mặt cũng như nhai sáp nến, cũng không còn tâm tư mà ăn cơm đi.

Đến cuối cùng, thời điểm lão gia chủ buông chén đũa xuống, nhìnTô Tô mới mở miệng nói “Thẩm gia…cũng nên là thời điểm nên rời khỏi thương trường! CÒn chuyện của Kiều thúc ta đều đã nghe nói, con đã trưởng thành liền có thể xử lý tốt,không cần phải hỏi ý tứ của ta.” Tô Tố mím môi, chuyện của Trầm gia cô đã sớm kêu người đi xử lý, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới Trầm Ngôn lại đột nhiên tìm tới cửa, còn chuyện của Kiều thúc, …Nếu như gia gia mở miệng cô cũng không phải là nhất định đem mọi chuyện làm tới tuyệt tình, thế nhưng là đối với thẩm gia, bây giờ gia gia cũng đã biểu hiện thái độ, cô…”

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của gia gia, mắt cô mờ mịt không rõ.

Triệt để không còn tâm tư để ăn cơm, Tô Tố chỉ cảm thấy một hồi bực bội, đột nhiên đứng dậy rời khỏi bàn cơm, vừa mới bước về phía trước một bước, dưới chân đột nhiên vấp phải cái gì, cơ thể không tự chủ mà ngã va vào thành ghế bên cạnh, bởi vì quá bất ngờ, căn bản cô không kịp có phản ứng tự vệ, cái trán truyền đến một hồi đau nhói, trước khi mất đi ý thức còn nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên tai nở tung “MMP!” Đây là câu nói sau cùng trước khi Tô Tố rơi vào trong bóng tối, tiếp đó mắt tối sầm lại nên cái gì cũng không biết. Trong lúc hôn mê Tô Tố cũng không biết, vào đêm sau khi cô ấy hôn mê, cái bớt hình mặt trăng khuyết trên ngực cô phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đem cả người cô bao phủ, một hồi lâu mới dần dần tản ra.