Chương 6: ĐÁNH CƯỢC BÁI SƯ

Lâm Bất Phàm híp mắt, trong mắt mang theo chút ý vị trào phúng cùng hứng thú, tựa hồ đối với xuất khẩu cuồng ngôn của Tô Tố rất khinh thường “vậy thì bắt đầu đi! Người đâu, giải tán”

“Chậm đã, sự việc có ý tứ như vậy, hẳn là nên để mọi người cùng xem, đừng nói là ngươi sợ? Hay là sợ không thắng nổi ta?” Tô Tố dạo bước đi đến chỗ Lâm bất Phàm cách đó không xa, khoé miệng hiện lên ý cười liên tục, Lâm Bất Phàm nhìn đến quả thực khó chịu “Cũng tốt, đỡ phải để người khác nói Lâm Bất Phàm ta khi dễ ngươi.” Tô Tố cười nhạo, nhìn nhìn Lâm Bất Phàm mà giữ im lặng.

“Ba ván thắng hai thì thắng, muốn chơi lớn thì chơi lớn, người thua không chỉ đem mạng lưu lại, còn phải lưu lại toàn bộ tài sản. Như thế nào?” Lâm Bất Phàm khıêυ khí©h nhìn đến Tô Tố.

Nàng lạnh nhạt mà thoáng nhìn, môi đỏ gảy nhẹ, “ba ván thắng hai thì thắng? Bản công tử không có thời gian cùng ngươi hao tổn, cô nương Hoa Nguyệt lâu sợ là đang nóng lòng chờ, bản công tử vẫn là tương đối thích một ván một thắng lớn, một ván quyết định, 3 ba điều kiện!” Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao, tiểu tử này không phải là đang muốn chết đi?

Lâm Bất Phàm đối xử lạnh nhạt “nếu như ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi! Ngươi là muốn chơi như thế nào?”

“Chủ muốn thế nào thì khách thế đó.” Tô Tô bộp một tiếng dùng sức đem quạt khép lại, quay người và ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn đánh cược, thong dong tự tại.

Lãnh ý trong mắt Lâm Bất Phàm càng lớn “50 cái xúc xắc, so nhỏ nhất!”. Nghe hắn nói, Tô Tố nhìn Lục Ngôn Thư bạn cạnh một cái, từ tốn mở miệng “50 cái quá ít, nếu không thì lại thêm 30 cái nữa!”. Tô Tố đứng lên, săm soi nhìn chiếc cốc trước mặt, hình như chiếc cốc này không chứa nổi 80 viên xúc xắc đi.

Lâm Bất Phàm sắc mặt cứng đờ, hai tay gắt gao nắm sau lưng, thực sự là khinh người quá đáng, “ba sòng bạc một thanh lâu dưới danh nghĩa của ta, còn có 100 vạn lượng bạc ở tiền trang Triều Dương và hai căn hộ bên cạnh hồ, nếu ta thua sẽ hai tay dâng khế đất cùng tín vật, nếu như ngươi thua, ta chỉ cần mạng của ngươi!” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, chẳng lẽ Lâm công tử này thật sự muốn bỏ ra toàn bộ gia sản.

Khoé miệng Tô Tố khẽ cong, “toàn bộ tài sản của ta cũng chỉ là một cái mạng này, nếu ta thua mặc ngươi xử trí! Mời.”

Trước mặt mỗi ngươi 80 viên xúc xắc, Lâm Bất Phàm nhìn một đống xúc xắc trước mặt, hơi nheo mắt lại, một tay dùng sức đập lên chiếu bạc, lập tức, 80 viên xúc xắc vì chịu áp lực mà toàn bộ đều bay lên, bàn tay hắn vung lên, 80 viên xúc xắc bay theo quỹ đạo bàn tay của hắn, Tô Tố trong lòng thầm than, xem ra cái tên Lâm Bất Phàm cũng không đơn giản như vẻ bên ngoài của hắn đi. Nàng có thể cảm nhận được một cỗ nội lực kiềm chế, đối với người một chút nội lực cũng không có như nàng thì chính là một sự khiêu chiến.

Bàn tay Lâm Bất Phàm rơi xuống, 80 viên xúc xắc cũng đồng thời rơi xuống, trong nháy mắt rơi trên chiếu bạc những viên xúc xắc này lại xếp chồng lên nhau tạo thành hai cột thẳng tắp trên chiếu bạc. Sau đó hắn nhíu mày nhìn Tô Tố.

Nàng cười khẽ, cậy quạt xếp trong tay nhẹ nhàng điểm một cái, 80 viên xúc xắc từng viên từng viên nhảy lên, tại thời điểm xúc xắc vẫn còn ở trên không, nàng dùng sức mở ra cây quạt, khiến cho 80 viên xúc xắc nối đuôi nhau mà tới nhảy vọt trên chiếc quạt, sau đó nàng lại vung thật cao chiếc quạt, 80 viên xúc xắc cũng nhảy vọt lên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống đất, một viên chồng lên một viên, từng viên từng viên, ngay dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, 80 viên xúc xắc chồng lên nhau trên mặt đất, tạo thành một cây cột chống trời rơi vào mắt mọi người, mà mỗi một viên cũng là nhất diểm hồng hướng lên trên.

Thắng – bại chỉ dùng một mắt cũng nhìn ra được.

Lâm Bất Phàm trừng lớn đôi mắt, cực độ không thể tin, hai tai đùng một cái chống tại trên chiếu bạc, trong lúc nhất thời hai cột xúc xắc trước mặt hắn sụp đổ, rải rác khắp bàn.

Tô Tố hơi nhíu nhíu mày, mồ hôi trên trán lấm tấm, 80 viên xúc xắc lực đạo cực kỳ khó khống chế, trước đây nàng luyện tập rất lâu, mà nàng cũng là nhờ một chiêu này mà ngồi lên vị trí đỗ vương ở Las Vegas, chỉ bất quá là rất ít người biết được thân phận của nàng. Hơn nữa trước đây nàng luyện chiêu này là luyện với 50 cái xúc xắc, 80 cái nàng chưa từng thử qua, không nói đến xúc xắc nhảy vọt lên không trung rất khó khống chế, rieng thời điểm rơi xuống đất, rất khó cam đoan có thể một viên chồng lên một viên, chỉ riêng điểm này nàng đã luyện hết khoảng 1 năm. Cũng may là bây giờ thành công.

“Trời ạ, thật không thể tin được…”

“Tiểu tử này là từ đâu tới? Thật lợi hại, xem ra là sòng bạc này sẽ lập tức đổi chủ đi!”

“Nhìn hắn một thân trang phục này chắc hẳn là cũng là một công tử nhà đại hộ!”

“……”

Nghe mọi người xung quanh xì xào bàn tán, Lâm Bất Phàm trong lòng không thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn thua thảm đến như vậy, xem ra tên kia đúng là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!

“Nói là làm, tại hạ thua, ta sẽ cho người mang khế đát cùng tín vật đưa cho ngươi!” Ngược lại hắn cũng không phải là đau lòng tiền của hắn, chỉ là bất quá nhìn đến người trước mặt tựa hồ so với hắn còn nhỏ hơn, Lâm Bất Phàm trong lòng suýt nữa bạo tẩu.

Tô Tố nhíu mày, tên Lâm Bất Phàm này cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau “Bản công tử tâm tình tốt, tiền của ngươi bản công tử đây không cần, chỉ là tại hạ lại cực kỳ thích Nhan Khanh cô nương đầu bản của Hoa Nguyệt lâu kia, một toà thanh lâu cùng một toà nhà, không biết công tử có thể hay không từ bỏ những thứ yêu thích?” Lục Ngôn Thư ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Tố, xem ra là hắn đánh cuộc đúng.

Lâm Bất Phàm nhìn Tô Tố bằng ánh mắt có chút khó hiểu, như vậy thì rõ ràng, nguyên lai là hắn vì Nhan Khanh cô nương mà tới! “khế đất của Hoa Nguyệt Lâu cùng khế đất nhà ở thành Nam, Lâm mỗ nhất định sẽ cho người đích thân dâng lên cho ngươi, không biết công tử nhà ở nơi nào?”

Tô Tố một tay vuốt vuốt cây quạt, không để ý mà nói “Không cần, ngươi bây giờ liền đưa cho ta, tại hạ vẫn là chờ ở Hoa Nguyệt Lâu đi, Nhan Khanh cô nương chắc là vẫn đang nóng lòng chờ đợi.” Muốn nghe được lai lịch của nàng? Nàng cũng không có ngu như vậy.

Lâm Bất Phàm khoé miệng cứng đờ, lần đầu tiên hắn gặp phải người khó đối phó như vậy.

Ra khỏi sòng bạc, Tô Tố nhìn hai khế đất trong tay, bây giờ thế nhưng là cũng có chỗ đặt chân rồi. Sau đó đem hai tấm khế đất nhét vào trong ngực Lục Ngôn Thư “hiện tại là người của ta, cầm khế đất đến tìm Nhan Khanh cpp nương của ngươi đi, tiền thắng đêm nay mua thêm mấy người hầu đem cắn nhà kia quét dọn di, ngươi ở đó đi.”

Lục Ngôn Thư nghe xong, dừng lại bước chân, trong mắt có chút nước mắt, mấy năm nay hắn hối hả ngược xuôi vì Nhan Khanh mà đem tất cả gia sản bồi theo, hiện tại hắn lại có nhà sao? Suy nghĩ đối với Tô Tố khom lưng cuối đầu “Ngôn Thư vô cùng cảm kích, tôi nhất định sẽ trung thành tuyệt không phản bội!” Tô Tố hái mắt có chút ngơ ngác mà nhìn hắn “Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói.” Sau đó ngênh ngang rời đi.

Nhìn người đang ngăn cản lại trước mắt nàng, Tô Tố bước chân dừng lại, cười lạnh một tiếng, ánh mắt dần trở băng lãnh “như thế nào? Đổi ý?”

Lâm Bất Phàm sờ má cào tai đứng cách không nàng không xa, há to miệng cũng không nói gì, cuối cùng nhìn Tô Tố biểu lộ càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa, từ từ nhắm hai mắt, một bồ thấy chết không sờn bi tráng mà lấy một tư thế rống lên một tiếng “sư phụ!”

Cái gì? Tô Tố đầu óc có chút đơ tại chỗ, hắn vừa gọi nàng là cái gì cơ?

“Sư phụ!” Lâm Bất Phàm đi đến bên cạnh Tô Tố, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, nghiên đầu sang chỗ khác mất tự nhiên mà kêu một tiếng. Tô Tố đầu óc có chút quá tải, đợi một chút? Đây là cái tình huống gì? Hắn vừa gọi nàng là sư phụ?

Tô Tố nhìn chằm chằm Lâm Bất Phàm ước chừng một lúc lâu, thẳng đến khi Lâm Bất Phàm toàn thân nổi da gà, tức giận ra oai một mắt với Tô Tố, “Nhìn cái gì vậy? Không phải vừa rồi là nhận ngươi là sư phụ sao? Có gì mà ngạc nhiên!” Tô Tố hiểu rồi, Lâm Bất Phàm kiêu ngạo.

“Xin lỗi, ta trước nay chưa bao giờ thu đồ đệ.” Dứt lời, Tô Tố vòng qua Lâm Bất Phàm dự định rời đi, không đợi nàng đi được hai bước, cảm giác tay áo bị người kéo lại, Tô Tố quay đầu, Lâm Bất Phàm vẫn là một mặt [ngươi không nhận ta ta liền đi theo ngươi] khiến Tô Tố bất đắc dĩ, “buông tay”

Lâm Bất Phàm triệt để cùng Tô Tố chống đối,

“Không thả, ngươi không thu ta ta sẽ không buông!”

Gắt gao níu lấy ống tay áo Tô Tố một bộ chính là không chịu buôn tay.

Tô Tố tức giận vô cùng, mẹ nó, tiểu tử này đầu óc có phải bị úng nước hay không, “nhìn mặt ngươi khiến ta thấy ghét”. Không chút khách khú vung tay Lâm Bất Phàm, bước nhanh mà rời đi.

“Sư phụ…” Một đường đi theo Tô Tố đén cửa sau Tướng phủ, Lâm Bất Phàm nhìn Tô Tố bằng ánh mắt phức tạp, hắn vậy mà là người của phủ Thừa tướng? Thế nhưng mà trong phủ Thừa tướng, hắn nhớ kỹ trong tin tức không có người này đâu nhỉ.

Tô Tố đứng trước mặt Lâm Bất Phàm, một tay vén lên vạt áo ngồi lên bậc thang trước cửa, nhìn Lâm Bất Phàm một mặt thất bại, nam nhân này thật sự là như thuốc cao da chó,

“Ngươi ngược lại nói một chút xem làm sư phụ ngươi có chỗ nào tốt, sau đó ta mới cân nhắc một chút xem có nên làm sư phụ ngươi hay không! Nếu như ta không hài lòng thì chuyện này cũng không cần bàn nữa!”

Lâm Bất Phàm quýnh lên, “Lỡ như những gì ta nói ngươi đều không hài lòng thì sao?”

Tô Tố một mặt biểu hiện vẻ ngươi cũng không đến nỗi ngốc lắm đi khiến cho Lâm Bất Phàm bạo tẩu

“Bản công tử trước giờ cũng chưa từng cầu một người như thế đâu, ngươi không đáp ứng ta liền ở nhà ngươi!”

“Khụ khụ….” Tô Tố một hồi ho nhẹ, còn tưởng hắn có bao nhiêu cốt khí! Nàng nâng trán “vậy được rồi, nhưng ta có một cái điều kiện.”

Lâm Bất Phàm nghe xong mắt nhất thời sáng lên, tiếng đến trước mặt Tô Tố “Sư phụ, ngươi nói đi!”

Tô Tố phảng phất như thấy được một con chó chăn cừu đang ngoắc ngoắc đuôi trước mặt nàng làm nũng.

“Ngoan, ta không có yêu cầu khác, ngươi nghe lời là được rồi!” Ai mẹ nó tên khốn nào nói Lâm Bất Phàm là một tên sống phóng túng, bất học vô thuật, học đồi dáng vẻ một hoàn khố công tử, thật có tầm nhìn xa, hơn nữa còn là một tên vô lại. Dứt lời, Tô Tố đứng dậy, đã trễ đến thế này, nàng rất là mệt có được hay không hả/

Nàng vừa đi một bước, Lâm Bất Phàm lập tức đuổi kịp, nói đùa rằng nàng là sư phụ hắn, hắn phải tuỳ thời bảo hộ sư phụ an toàn.

Nàng một mặt toàn màu đen

“Con mẹ nó, ngươi theo ta làm cái gì?”

Nàng chưa bao giờ nói thô tục, hôm nay chính là bị tên đần độn này ép nàng thực sự là nhịn không được. Lâm Bất Phàm hướng về Tô Tố trước mặt một cái, cười nịnh nọt

“Ta bảo vệ ngươi a!”

Nhìn thấy hắn một bộ chân chó, nàng lại bởi vì một câu nói của hắn mà mềm lòng, bảo hộ nàng? Từ xưa đến nay chưa từng có ai nói với nàng như vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng bị buộc chính mình phải kiên cường, bởi vì nàng cũng có người phải bảo vệ, có một người nói muốn bảo vệ nàng….. Nhẹ lòng, nàng nhếch miệng lên cười một cái, tên đồ đệ này cũng không tệ lắm.

“Ta tên Tô Tố” dứt lời không đợi hắn phản ứng lại, nàng đã đóng lại cửa sau của phủ Thừa tướng! Lâm Bất Phàm sững sờ tại chỗ, Tô Tố? Tô Tố? Tô Tố!!! Đích nữ duy nhất của phủ Thừa tướng tên là Tô Tố? Nữ!! Đối với cái nhận thức này, hắn chịu đựng xúc động không phá cửa,

“Ai con mẹ nó truyền ra lời đồn đại? Đây là phế vật? Mẹ nó, đầu óc bị cửa kẹp đi?” Đây là nội tâm chân thật của Lâm Bất Phàm. Sau đó dưới sự đả kích to lớn này, hắn mơ mơ hồ hồ mà trở về nhà.