Chương 94: Nuôi dưỡng trúc mã ngạo kiều (19)

Edit: Misa

Cô đặt ống nghe xuống, trượt từ từ xuống sàn, lấy tay che mắt.

"Mẹ, sao mẹ không bật đèn?" Cửa phòng ngủ bị mở ra, anh nhìn Hứa Tĩnh Vi đang che mắt ngồi trên sàn nhà, chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh bà, ôm lấy vai bà để bà dựa vào mình.

Cơ thể cậu bé trong chiếc áo phông đen trắng trông có vẻ hơi gầy, nhưng điều đó khiến người mẹ dường như đã tìm được chỗ dựa tốt nhất, ôm cậu thật chặt.

Lý Quân Ly đang trong giai đoạn thay đổi giọng, giọng nói của anh hơi khàn nhưng vào lúc này dường như lại mang cảm giác trưởng thành và ổn định, anh nói với Hứa Tĩnh Vi: "Mẹ, con vẫn ở đây."

Hứa Tĩnh Vi và Lý Minh Hạo làm thủ tục ly hôn không lâu sau đó. Ngoài việc hoàn thành các khoản liên quan đến việc nuôi dưỡng, Hứa Tĩnh Vi yêu cầu ông ta không được xuất hiện trước mặt mẹ con họ nữa.

Lúc đầu, Lý Minh Hạo một mực từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ như nhìn một người lạ của con trai lại nghĩ đến dạo gần đây người tình của mình cũng vì chuyện này mà tức giận, ông ta đột nhiên im lặng, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Mọi chuyện dường như đã lắng xuống chỉ còn lại những vết sẹo đã chôn ở nơi sâu nhất, nhưng cuối cùng sẽ có ngày lành lại.

Năm lớp 9 tại trường trung học cơ sở (*) cùng với rất nhiều bài tập và kỳ thi cứ như vậy mà vụt qua, trong năm này vóc dáng của Lý Quân Ly cũng tiếp tục cao lên không ít, trong khi đó Cố Thiên Ngôn chỉ cao thêm vài cm.

(*) Ở đây, theo bản Convert là "Sơ tam" theo mình tìm hiểu, sơ tam chính là lớp 9 bên Trung nên mình để vậy luôn, nếu không đúng mong các bạn thông cảm và góp ý giúp mình nha ^^

"Tại sao cậu vẫn lùn như vậy? Sữa bò đã uống đi đâu hết rồi?" Lý Quân Ly có chút ghét bỏ nói.

Bóng chiều tà đem cái bóng của cô gái và chàng thiếu niên trải dài, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu vào họ, phản chiếu cảnh vật xung quanh, mang một vẻ đẹp cô đơn đến khó tả.

Cố Thiên Ngôn dừng lại, xoay người ngẩng đầu lên, gương mặt không chút thay đổi nói: "Cao hơn bốn cm."

Lý Quân Ly nghe thấy giọng điệu có chút nghiêm trọng của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, anh nghiêng người nhẹ giọng nói: "Ồ? Có phải không? Tớ đã cao thêm mười cm rồi."

Cố Thiên Ngôn nhìn anh không nói lời nào, Lý Quân Ly bị cô nhìn chằm chằm thì lỗ tai có chút nóng lên, anh hơi mất tự nhiên đứng thẳng người, đưa bàn tay phải hơi cuộn tròn vào trong túi quần. Quay người đi về phía trước, "Đi thôi."

Sau khi im lặng một lúc, Lý Quân Ly mở miệng nói, "Thiên Nại, cậu sẽ học trường trung học nào?"

Bước chân của Cố Thiên Ngôn càng lúc càng chậm, nghe xong câu hỏi của anh, không chút suy nghĩ trả lời: "Gần nhà nhất."

Ánh chiều tà rực rỡ đậu trên gương mặt trắng trẻo của Lý Quân Ly, làm các đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên mềm mại hơn bình thường rất nhiều, "Nam Thành sao?", Anh dừng một chút, trên mặt hơi xuất hiện những vệt đỏ, dưới ánh chiều lại không rõ ràng "Tớ nghĩ cũng tốt, vậy chọn nó đi."

"A Ly cũng chọn sao?" Cố Thiên Ngôn quay lại nhìn anh.

"Bởi vì tớ đã đồng ý với người khác." Lý Quân Ly nhanh chóng nói, nhưng giọng điệu hơi thiếu tự tin, anh nhanh chóng tìm tòi trong đầu, cuối cùng cũng tìm được một cậu bạn ngày thường hay chơi bóng rổ với mình, trong một lần nói chuyện phiếm có nói qua việc muốn học ở Nam Thành, anh tiếp tục nói: "Tớ đã giao kèo với cậu bạn hay chơi chung bóng rổ, cậu ta đề nghị tớ đến đó."

"Ồ." Cố Thiên Ngôn đáp, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Lý Quân Ly hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt.

Thời gian cách kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông càng ngày càng ngắn, cuối cùng cũng đến ngày thi, sau khi thi xong, hầu hết học sinh đều phải đối mặt với việc chia tay, lưu lại số điện thoại liên lạc với nhau.

Điểm của Dương Đào chỉ được xem là trung bình, mặc dù Cố Thiên Ngôn đã kèm cặp cô nàng nhưng sau khi thi xong, điểm của cô nàng vẫn kém hơn một chút, không thể đậu được Nam Thành, mặc dù cô nàng có hơi thất vọng, tuy nhiên cũng phấn chấn lên rất nhanh.

-----------------------

Misa: Vallentine rồi, rải cơm chó thôiii!!!!

Happy Vallentine các tình yêu của mình 😍