Chương 96: Nuôi dưỡng trúc mã ngạo kiều (21)

Edit: Misa

Vì vậy, Hứa Tĩnh Vi tỏ vẻ cô đã nhìn nhầm rồi, con trai của cô vẫn rất tài giỏi, nói xong cô lại không nhịn được cười phá lên hahahaha.

Lý Quân Ly có chút hờn dỗi nhìn mẹ mình, ngạo kiều để lại một bóng lưng .

Giữa trưa, Hạ Vân Uyển và Cố Thiên Ngôn trở về.

Lý Quân Ly, người đang nằm trên giường đọc sách, vội vã bò dậy. Anh chạy ra ban công ngay cả dép cũng không mang, nhìn cánh cửa lớn ở đối diện đang mở, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

... Cô nhóc kia, trở về rồi?

Anh vội vàng chạy xuống lầu, sau đó chạy đến nhà dì Hạ, lại đυ.ng phải Cố Thiên Ngôn đang đi lấy hành lý ở cửa.

"A Ly, cậu ..." ánh mắt Cố Thiên Ngôn hơi khó hiểu, vừa định nói gì đó, cô đã bị đôi chân trần của Lý Quân Ly thu hút.

Lúc này, Lý Quân Ly mới phát hiện mình đã chạy ra ngoài mà không mang giày. Anh hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Tớ tưởng dì Hạ đang nấu chè đậu xanh."

Cố Thiên Ngôn ngước mắt lên nhìn anh, lúc này cô đang đội một chiếc mũ rơm màu vàng nhạt, trên người mặc một chiếc váy liền màu trắng mát mẻ còn chưa kịp thay, mái tóc ngang vai của cô cũng dài ra rất nhiều, mái tóc mềm mại xoã tung kết hợp với đôi mắt ngấn nước cùng khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú khiến Lý Quân Ly có chút sững sờ.

"Mẹ vừa mới trở về, ngày mai sẽ làm cho cậu." Ánh mắt của Cố Thiên Ngôn rất ôn hòa, lúc này Lý Quân Ly mới khôi phục tinh thần, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại có xu hướng tăng lên.

"Vậy thì... vậy thì ngày mai." Nói xong những lời này, anh nhanh chóng trốn về phòng ngủ.

... Vừa rồi anh chắc chắn là bị điên.

Lý Quân Ly không khỏi ảo não, nhưng nhớ đến dáng vẻ của cô nhóc vừa rồi, anh lại bắt đầu ngẩn ra.

Bởi vì, đó là lần đầu tiên anh thấy cô ăn mặc như vậy.

... Vì sao trái tim của anh bắt đầu đập rất nhanh? Và vì sao lúc cô nhóc đó không ở đây anh lại cảm thấy...

Rất nhớ cô.

Vào ngày hôm sau, Lý Quân Ly đã được ăn chè đậu xanh do Hạ Vân Uyển làm như ý nguyện, chỉ là người mới hôm qua còn nói muốn ăn chè đậu xanh của dì Hạ lúc này hơi lơ đễnh.

Anh nhìn Cố Thiên Ngôn đang ngồi đối diện, hỏi một cách thản nhiên, "Thiên Nại, cậu có muốn ở trọ tại trường không?"

Cố Thiên Ngôn ngẩng đầu, "Nhà gần như vậy, tại sao phải ở lại trường?"

Lý Quân Ly cũng biết câu hỏi của anh thật sự rất ngu ngốc, nhưng anh không thể kìm chế muốn xác nhận một chút.

"Tớ đã mua một chiếc xe đạp." Anh hơi dừng một chút, sau đó nói: "Mẹ tớ nói sau này để tớ chở cậu đi học, chút nữa cậu ngồi lên thử đi, tớ chưa bao giờ chở ai."

Cố Thiên Ngôn gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Lý Quân Ly cũng xem như khá tốt, thân xe không chỉ đẹp mà chất lượng còn rất tốt. Anh mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, thoải mái, một chân đạp trên bàn đạp, quay đầu lại nói với Cố Thiên Ngôn, "Lên đi"

Cố Thiên Ngôn nghiêng người, ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, suy nghĩ một lúc rồi duỗi cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh ôm lấy eo anh.

Cơ thể Lý Quân Ly đông cứng lại, anh cảm nhận được sự đυ.ng chạm mềm mại đến từ eo mình, ở sâu trong cơ thể đang run rẩy, một cảm giác rung động không thể giải thích tự nhiên nảy sinh.

"Được không?" Giọng nói kiêu ngạo của anh hơi run rẩy.

Cố Thiên Ngôn không phát hiện, cô trả lời, "Được."

Lý Quân Ly đạp xe ra ngoài, lúc đầu có chút không quen, nhưng sau vài vòng đã thành thạo đi qua một vài con phố, rẽ trái rẽ phải, cua quẹo một cách dễ dàng.

"Hạ Thiên Nại, giữ chặt tớ, tớ sẽ tăng tốc." Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thường.

Cố Thiên Ngôn ngoan ngoãn siết chặt vòng tay của mình.