Chương 5

Anh đã chọn một trong những cách khó khăn nhất.

Hôm nay trời lộng gió, cát bụi ở công trường không làm cay mắt tôi.

Nhưng tôi vẫn òa khóc.

Tôi gạt bỏ sự nhút nhát của bản thân, đi tới chỗ ông chủ của Châu Ngưỡng Chỉ , tôi đưa cho anh ta hết số tiền mà tôi có, hi vọng anh ta đưa cho Châu Ngưỡng Chỉ coi như tiền thưởng.

Anh ta nghe xong câu chuyện của tôi, im lặng một lúc.

Một lát sau, anh ta cười hỏi tôi, “Cô không sợ tôi nuốt số tiền này à?”

Tôi lắc đầu, thành thật trả lời, “Tôi không nghĩ anh sẽ làm vậy.”

“Vả lại, anh cũng sẽ không để mắt đến số tiền ít ỏi này. “

Ông chủ họ Chu kia nghe vậy thì nở nụ cười.

Anh ta cũng không tính là già lắm, có lẽ khoảng hai mươi. Tôi không biết anh ta đã làm như thế nào mà có được vị trí này ở độ tuổi này.

“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ chuyển nó đến tay người cần.”

Tôi cảm ơn rồi rời đi, ngay lúc đó anh ta gọi tôi lại.

Anh ta đưa một tấm danh thϊếp cho tôi: “ Sau này nếu gặp chuyện rắc rối nào đó, có thể gọi cho tôi.”

Tôi do dự trong hai giây và rồi cũng nhận nó.

“Cảm ơn .”

...........

Sếp Chu quả nhiên nói được làm được. Ngày hôm sau, Châu Ngưỡng Chỉ lại đến trường của tôi.

Anh mua trà sữa cho tôi, còn nhồi cho tôi một ít tiền.

Dưới cây long não trước cổng trường, anh đã vò số tiền kiếm được như một quả bóng, nhét nó vào túi của tôi.

“Ông chủ của anh phát thưởng, anh đưa em hết, muốn mua gì cứ mua.”

Số tiền này vòng đi vòng lại vẫn về chỗ tôi một lần nữa.

Tôi lấy tiền ra và đếm nó, năm trăm tệ.

Nhưng mà, đêm qua tôi chỉ đưa sếp Chu hai trăm nhân dân tệ.

Tôi lấy ra bốn trăm tệ nhét lại túi của Châu Ngưỡng Chỉ, giả vờ không để ý hỏi anh: “ Anh ta phát bao nhiêu tiền thưởng ạ?”

“Năm trăm.”

Ông chủ Chu thực sự đã lấy tiền túi của mình ra, cho anh thêm 300.

Dưới sự kiên trì của tôi, Châu Ngưỡng Chỉ đã lấy lại bốn trăm nhân dân tệ. Hiếm khi được nghỉ một ngày, anh đưa tôi ra bờ sông chơi.

Có một dòng sông ở phía đông thành phố được gọi là sông Khương.

Nước sông rất trong và không quá sâu, là nơi người dân cắm trại. Một nơi tuyệt vời để trốn cái nóng mùa hè.

Châu Ngưỡng Chỉ mượn xe điện của công nhân chở tôi đến đó.

Đường đi khá gập ghềnh, tôi lấy hết can đảm nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

Châu Ngưỡng Chỉ rất gầy.

Nhưng anh trông không hề yếu đuối, tay tôi đặt trên eo anh, có thể cảm nhận cơ bụng của anh.

Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ một lát, nhưng không nói gì.