Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cao Võ: Đăng Nhập Tương Lai Một Vạn Năm

Chương 1: Ác Mộng

Chương Tiếp »
Bạn đã bao giờ thức dậy từ một cơn ác mộng và thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng khác chưa?

Lục Thánh hiện tại chính là như vậy.

Lục Thánh!

Giọng nói nghiêm khắc như sấm nổ bên tai hắn.

Lục Thánh choáng váng nặng nề ngẩng đầu, trên mặt còn lưu lại vẻ mờ mịt và luống cuống vừa mới tỉnh lại.

Người đàn ông trung niên trên bục giảng đẩy kính trên sống mũi một cái, dùng một loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Khoảng cách thi tốt nghiệp trung học chỉ còn lại có hơn hai trăm ngày, ngươi không nghĩ thật tốt cố gắng, còn có tâm tư ngủ trên lớp học sao?"

"Với thành tích hiện tại của ngươi, sau này tốt nghiệp đi công trường chuyển gạch người ta cũng chưa chắc có thể muốn ngươi! Ngươi có biết tiêu chuẩn khí huyết thấp nhất của công nhân xây dựng trên công trường hiện nay là bao nhiêu không?"

"Là 0.8 đấy! Khí huyết của ngươi có giá trị đạt tới 0.8 sao?"

Lục Thánh cúi đầu, vừa xoa huyệt thái dương sưng tấy, vừa ngoan ngoãn nghe chủ nhiệm lớp quở trách.

Tiểu mập mạp ngồi bên tay trái hắn len lén quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi lại gặp ác mộng sao?"

Lục Thánh gật đầu, không nói gì, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn đã liên tục, thường xuyên mơ thấy cùng một giấc mộng trong suốt ba ngày.

Lục Thánh không cách nào miêu tả đó là một giấc mộng như thế nào, chỉ nhớ rõ giấc mộng có cảnh tượng phi thường rách nát, hoang vu, áp lực.

Hắn mờ mịt luống cuống đứng ở trên một vùng hoang dã, chung quanh đều là quái vật du đãng.

Đó là một cơn ác mộng!

Điểm này Lục Thánh phi thường khẳng định. Bởi vì sau khi gặp được giấc mộng này hắn trở nên vô cùng ham ngủ, chất lượng giấc ngủ cũng kém vô cùng.

Tuy rằng một ngày hắn đều ngủ vượt qua mười mấy giờ, nhưng trạng thái cả người lại giống như liên tục mất ngủ suốt đêm.

Cho nên thời gian ba ngày này, giá trị khí huyết của Lục Thánh đã trượt xuống 0.02!

Ta phải uống bao nhiêu thuốc bổ, liều mạng rèn luyện bao nhiêu ngày thì mới có thể bồi bổ lại đây?

Tâm tình Lục Thánh quả thực không xong.

...

Sau khi tan học, Lục Thánh đeo cặp sách ủ rũ đi trên đường ra cổng trường.

Có người gọi tên hắn, từ sau lưng đuổi theo, chắn ở phía trước hắn.

"Lục Thánh, lên mạng chứ?"

Là tiểu mập mạp ban ngày ở trong lớp kia.

Tên hắn là Lưu Khải Minh, xem như là một trong số ít bạn bè của Lục Thánh.

Đối mặt với lời mời của Lưu Khải Minh, Lục Thánh lắc đầu nói: "Không đi, ta muốn về nhà."

"Về nhà sớm vậy sao? Không giống phong cách của ngươi a. Lên mạng đi, đồ uống và tiền internet hôm nay ta bao hết." Lưu Khải Minh vỗ ngực, thành ý mời mọc.

Lục Thánh vẫn lắc đầu, giải thích: "Ta thật sự không thể đi, ta muốn về ngủ bù sớm một chút."

"Hôm nay ngươi ngủ cả ngày trên lớp mà còn chưa tỉnh ngủ à?" Trên mặt Lưu Khải Minh lộ ra biểu tình khoa trương, hỏi.

Lục Thánh cũng lười giải thích, khoát tay tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Khải Minh còn muốn khuyên nhủ, lúc này có mấy nam sinh nhanh chóng chạy tới.

"Lưu Khải Minh, rốt cuộc ngươi có lên mạng hay không?"

"Đến đây đến đây, ta đến ngay lập tức!"

Lưu Khải Minh cuối cùng chỉ nhìn Lục Thánh mà không nói gì nữa, bỏ lại Lục Thánh rồi chạy về phía mấy nam sinh kia.

Lục Thánh nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lưu Khải Minh dần dần đi xa, trong lúc đó không ngừng có học sinh mặc đồng phục màu xanh đen đi qua hai bên người hắn.

Những người này rộn ràng nhốn nháo chạy về phía cổng trường, lại nhanh chóng tản ra bốn phía, thật giống như một con sông vẩn đυ.c đi xa trong náo nhiệt.

Aiii......

Lục Thánh khe khẽ thở dài một tiếng, suy nghĩ trong đầu bắt đầu cuồn cuộn.

Hắn cơ hồ đều quên chính mình ở thế giới này đã sinh hoạt gần mười tám năm.

Lục Thánh hiện tại đối với trí nhớ kiếp trước đã rất mơ hồ, có đôi khi hắn thậm chí còn cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng mà từ nhỏ đến lớn hắn đều lặp đi lặp lại, giống như người mà gần đây hắn luôn mơ thấy.

"... Không nhà không xe... Độc thân... Thành phần tri thức... Đi bộ... Rơi xuống vách núi... Tỉnh lại..."

Lục Thánh nhỏ giọng nỉ non từng chữ mấu chốt, ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên trống rỗng, thẳng đến khi hắn đọc ra từ cuối cùng

Xuyên qua!

Đúng vậy, Lục Thánh là xuyên qua mà tới.

Trong thế giới kiếp trước của hắn không có võ đạo, cũng không có quái vật từ khe nứt không gian chạy ra, tin tức trên TV không phải là sự kiện quái thú tập kích quyết đấu với võ sư.

Điều để cho các học sinh trong trường học đau đầu cũng không phải là giá trị khí huyết, chỉ số chiến đấu, hay là thành tích trong khoá thực chiến, mà là làm không hết đề thi toán, lý, hóa, ngoại ngữ.

Có đôi khi Lục Thánh còn rất hoài niệm về thế giới kia, bởi vì thế giới kia ít nhất còn có hòa bình, yên tĩnh.

...
Chương Tiếp »