Chương 1

“Kiều Nặc, chị cho em hai lựa chọn, ngay lập tức tuyên bố rút khỏi giới giải trí, hoặc để chị đích thân đến đón em về nhà.”

Giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy quyền không thể chối từ vang lên.

Giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu, Kiều Nặc đang chơi game nhíu chặt lông mày, mà nhân vật trong game cậu đang chơi vì vài giây thất thần này, nên đã chết.

Cậu bực bội để điện thoại xuống, đứng dậy rót nước.

Kiều Nặc sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo, cao 1m88, cánh tay dài, eo thon, chân dài, áo T-shirt trắng vừa người lặng lẽ không lên tiếng phác họa đường cong cơ bụng hoàn mỹ của cậu, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng, đầy kiêu căng càng khiến cậu trở nên khó gần.

Giờ phút này, trên khuôn mặt quá đỗi xuất sắc của cậu phủ một lớp u sầu nhạt nhòa.

Ba ngày trước, người chị đã lâu không liên lạc bỗng nhiên gọi điện, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, chỉ yêu cầu cậu rút khỏi giới giải trí về nhà để tiếp quản gia nghiệp.

Lúc ấy, Kiều Nặc tức đến bật cười, trả lời một câu ‘đừng có mơ’ rồi cúp điện thoại, thuận tiện kéo số vào danh sách đen.

Năm cậu 18 tuổi, khi cậu quyết định tiến vào giới giải trí, bị cả nhà phản đối, một khi rời đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu cắt đứt quan hệ với gia đình, mọi chuyện liên quan đến nhà họ Kiều đều không còn dính dáng đến cậu nữa.

Giờ Kiều Nhất bỗng dưng liên lạc, khiến cậu vừa khó hiểu vừa tức giận.

Sau ngần ấy năm, cô vẫn không thay đổi chút nào, nói chuyện làm việc cũng không để ý đến cảm thụ của cậu, độc đoán ngang ngược đến mức khiến người ta ngứa răng.

Nghĩ về những kỷ niệm không mấy vui vẻ trong quá khứ, Kiều Nặc hung tợn uống một hơi cạn sạch cốc nước trong tay, rồi đặt mạnh cốc xuống, đi thẳng đến phòng tập thể hình, chuẩn bị phát tiết bằng một đợt nâng tạ.

Nhưng khi cậu cầm lấy tạ, suy nghĩ trong đầu càng trở nên hỗn loạn.

Trong ấn tượng của cậu, Kiều Nhất luôn là kiểu người nói gì là phải làm cho bằng được, cho đến bây giờ câu từ chối của cậu đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, cô chỉ làm những gì mình muốn làm, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Cho nên, cô nói tự mình tới đón cậu, liệu có làm thật không?

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã bị cậu gạt đi ngay.

Cô ở nước M xa xôi, đứa bé vừa tròn bốn tuổi, chính là lúc không thể rời khỏi mẹ, sao cô có thể vì cậu mà vứt chồng bỏ con chứ?

Nếu năm đó cô coi cậu là người quan trọng thứ hai sau cha mẹ, thì khi cậu tức giận rời đi, cô cũng sẽ không coi lời tức giận của cậu là thật, năm năm qua chưa từng liên lạc.

Suy cho cùng, ở trong lòng cô, cậu mãi mã không được xếp hạng, sự quan tâm đột ngột này có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời, qua rồi sẽ thôi.

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng bên cạnh sự yên tâm đó, trong lòng anh vẫn len lỏi một chút cảm giác cô đơn.

Kiều Nặc tự quy kết cảm xúc không nên có này là do quá rảnh rỗi, chỉ cần mình bận rộn lên là sẽ không sao.

Bỗng nhiên cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra, người đại diện Cố Sâm vội vàng kêu lên hỏi: “Kiều Nặc, có phải cậu có một người chị không?”

“Bịch…”

Thanh tạ trong tay Kiều Nặc rơi xuống đất, suýt chút nữa đập vào chân.

Cậu nhíu mày nhìn Cố Sâm, sự bực bội vất vả lắm mới đè xuống lại dâng lên tận cổ họng: “Đúng rồi, sao lại hỏi cái này?” Thật đáng sợ mà.