Chương 2

Họ có ngoại hình đẹp trai, chỉ số IQ cao và trình độ học vấn tốt nhưng thế giới nội tâm của cả hai người đã mục nát từ lâu và họ dường như sẵn sàng phạm tội bất cứ lúc nào.

Sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, họ đã tìm cách trả thù.

Chúng dẫn tôi vào một cái bẫy đã được thiết kế cẩn thận, khiến tôi ngày càng lún sâu, cuối cùng mắc bệnh tim rồi chết thảm hại trên đường phố.

Sau khi báo thù thành công, Thẩm Ngọc và Thẩm Quân lại rơi vào trạng thái tróng rỗng sâu sắn hơn.

Họ bắt đầu “chơi đùa” với mọi người, và không chấp nhận tình cảm của bất kì ai.

Cho đến khi Lạc Nhan xuất hiện, cô giống như một mặt trời nhỏ ấm áp đến gần và thắp sáng cuộc đời u ám của hai nhân vật nam chính.

Sau khi cô gái theo đuổi chàng trai, rồi anh ta truy thê, hai người yêu nhau v.v...mối quan hệ đầy đau khổ, gian nan, cuối cùng đi đến cái kết có hậu cho ba người.

Tôi mở mắt ra, nửa thế kỉ dường như chỉ trôi qua trong vài phút.

Cơn giận bấy lâu nay như bị dội một gáo nước lạnh rồi biến mất không dấu vết.

Tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn bao giờ hết.

Trước đây, tôi bị cốt truyện thao túng tình cảm và là nhân vật thúc đẩy mạch truyện không có cảm xúc.

Nhưng bây giờ, tôi đã thức tỉnh, tôi sẽ không để cảm xúc của mình bị khống chế nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu và tỉnh dậy.

Nhưng ngay lập tức tôi lại cảm thấy đau đầu.

Thời điểm hiện tại là một năm sau vụ tai nạn máy bay, nói cách khác, tôi đã ngược đãi Thẩm Ngọc và Thẩm Quân suốt một năm.

Thực sự tồi tệ.

Tôi im lặng một lát rồi đi về phía hai đứa trẻ đang trốn trong góc.

Thân hình gầy gò của chúng co rúm lại, dựa sát vào nhau để an ủi đối phương.

Mắt tôi đập vào nơi cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài của họ.

Khắp nơi đều là vết bầm tím, vết mới đè lên vết cũ, tôi sững sờ trong giây lát.

Thẩm Ngọc nghe tiếng bước chân, ôm anh trai mình chặt hơn.

Gương mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt gầy gò, trông tiều tụy nhưng vẫn giữ được nét sắc sảo và vài phần điển trai.

Một đôi mắt to đen, chiếm gần một phần tư khuôn mặt.

Lúc này, đứa trẻ đang nhìn tôi đầy cảnh giác, như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường.

Hai mắt chạm nhau một lúc, nó mới cúi đầu, khàn giọng nói: “Chị có thể đánh tôi, nhưng xin đừng đánh anh trai tôi”

“Anh ơi, anh mau cầu xin cô ấy, cô ấy là ác quỷ đó”.

Thẩm Quân ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, thân thể gầy gò hơi run lên.

Tôi thầm thở dài trong lòng.

Trước đây tôi không hề có thiện cảm với họ, chỉ cảm thấy chán ghét.