Chương 56

"Đừng ngủ quên."

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên, Túc Duy An cảm thấy gò má ớn lạnh, vừa muốn mở mắt ra.

Đàm Tự từ lúc nào quay lại, trên tay vẫn cầm chai nước dán lên mặt cậu.

“Đứng dậy uống nước, sau đó trở về phòng.” Đàm Tự nói.

Túc Duy An nhàn nhạt gật đầu: "Được."

Cậu đầu suy nghĩ muốn đứng lên, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, Đàm Tự liền đặt lòng bàn tay lên gáy anh, đỡ cậu lên, sau đó trực tiếp ngồi xuống ghế trống phía sau, áp vai anh vào người cậu.

“Uống nước.” Đàm Từ mở nắp chai đưa qua, “Uống từ từ.”

Túc Duy An nhận lấy: "... Cám ơn."

Làn nước sảng khoái rửa sạch cảm giác nóng rát nơi cổ họng, Túc Duy An đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi một hồi thì bị Đàm Tự đỡ dậy, Đàm Tự vòng qua eo cậu: "Giờ đóng cửa cũng sắp đến rồi. Về phòng trước đi, đứng không được thì ôm cổ tôi.”

Túc Duy An lúc này đã tỉnh rất nhiều, cúi đầu rất thấp, gật gật đầu.

Khi cả hai đi ra khỏi canh nam thì gặp Trầm Thần và một nữ đồng nghiệp khác tình cờ đi ra.

Nhìn thấy bọn họ, hai người đều sửng sốt: "Phó chủ tịch, An An sao vậy?"

Đồng nghiệp nữ liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Không đến mức đi..."

"Có thể là quá mệt mỏi," Trầm Thần nói, " mấy ngày trước cậu ấy rất siêng năng, quầng thâm dưới mắt mỗi ngày một nặng."

Đàm Tự cũng phát hiện, nhưng trong khoảng thời gian này dự án thật sự rất căng thẳng, không có quầng thâm cũng không được.

“An An, chị mang theo mặt nạ mắt để giảm quầng thâm dưới mắt. Tí nữa lấy cho em nhé?” Trầm Thần hỏi cậu.

Túc Duy An vội vàng lắc đầu, giọng nói không còn mơ hồ như trước: "Không cần."



Lúc mặc yukata rất vội, Túc Duy An không buộc chặt thắt lưng, lúc này cúi người nửa người, lộ ra một mảng da lớn trên ngực.

Trầm Thần thấy vậy, buột miệng: "Em trắng như vậy, thường dùng sữa dưỡng thể sao?"

Túc Duy An sửng sốt một chút, nhỏ giọng đáp: "Không có..."

“Trở về nghỉ ngơi đi.” Đàm Tự đột nhiên ngắt lời bọn họ, sau khi buông xuống những lời này, liền thẳng tắp kéo Túc Duy An rời đi.

Trở lại phòng, Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn, khoanh chân nhìn Đàm Tự đang trải nệm.

Đàm Tự chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ dọn giường cho người khác.

“…Ngày mai tôi trải.” Túc Duy An thì thào ngồi ở bên cạnh nhìn Đàm Tự dọn giường.

“Ân.” Đàm Tự ném chăn bông lên giường.

Hai tấm đệm chăn rất khít nhau, gần như dính liền với nhau.

Đàm Tự nằm ở trên, mở TV, vỗ vỗ vào cái giường khác bên cạnh: "Nằm đi."

Túc Duy An gật đầu, đi tới chỗ chăn ga gối đệm, lặng lẽ nắm một góc giường, cố gắng kéo ra.

Không thể di chuyển.

Ngẩng đầu, Đàm Tự một chân dẫm thẳng trên đó, bắt gặp ánh mắt, còn nhướng mày nhìn cậu.

Đàm Tự cảm thấy được chính mình thần kỳ, vẫn là biết rõ bản thân tính tình không tốt, cũng không phải là tốt bụng, từ nhỏ chưa từng nghĩ tới sẽ tự mình tiếp cận ai.

Túc Duy An là người đầu tiên.

Túc Duy An do dự một lúc trước khi nằm trên chăn bông.

Cậu ngủ ở mép giường, vừa nằm xuống liền kéo chăn bông đến trước ngực, hai tay buông thõng bên hông, tựa như sắp chìm vào giấc ngủ.

Đàm Tự không nói gì, TV ở bên cạnh Tô Duy An, Đàm Tự đối mặt với cậu xem chương trình tạp kỹ trên TV.

Các chương trình tạp kỹ của Nhật Bản nổi tiếng là biếи ŧɦái, đặc biệt là các chương trình đêm khuya, mọi thứ đều mang yếu tố khiêu da^ʍ.



Không phải là do âm lượng của TV, nằm nghỉ lâu như vậy, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ cứ nhắm mắt là nghĩ đến sự tiếp xúc của hai người trong nhà tắm.

Túc Duy An không có năng lực giả vờ ngủ, lần trước ở văn phòng vùi mặt vào cánh tay Đàm Tự cũng phát hiện ra, huống chi lần này.

Đàm Tự thích thú nhìn hàng mi run rẩy của Túc Duy An: “Giả bộ mệt rồi thì dậy đi."

Túc Duy An nheo mắt thêm hai phút, cuối cùng mở mắt ra coi như chịu thua.

Đàm Tự không phải đang xem TV, mà là xem cậu.

Sau đó đưa điều khiển ra: "Muốn xem thì tự mình chỉnh."

Túc Duy An trực tiếp xoay người sang ngang, đối mặt với TV, để lại cho Đàm Tự một tấm lưng.

Cậu nhìn chằm chằm vào chương trình tạp kỹ, nhưng hoàn toàn không để vào trong mắt, nói: "... không cần, cái này cũng được."

Trong chương trình tạp kỹ, một người đàn ông đang nhìn vào địa chỉ trên tay để tìm đường, sau đó rẽ trái và đi đến một cửa hàng.

Chủ cửa hàng đang chuẩn bị nguyên liệu, trên màn hình xuất hiện một hiệu ứng đặc biệt vòng tròn.

“Phiên dịch đi.” Sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng.

Túc Duy An lúc này mới nghiêm túc xem chương trình.

Sau đó cậu sững người.

Bởi vì, dòng phụ đề tiếng Nhật được dịch là- Người đàn ông không bao giờ biết đến “she” VS kỹ năng miệng giỏi không bao giờ để bạn “she”.

Vấn đề là hai nhân vật chính lại là nam trong một chủ đề khiêu da^ʍ như vậy!

Không thấy có phản ứng, Đàm Tự lại thúc giục: "Ân?"

Túc Duy An đột nhiên xoay người, cướp lấy điều khiển, nhanh chóng chuyển kênh.

Đàm Tự: ?