Chương 61

Để thể hiện sự chân thành hợp tác với Thiên Húc lần này, Qs-7 đã đặc biệt cử một chiếc xe lớn đến đón họ.

Thân xe được dán một tấm áp phích dễ thương là quảng cáo cho cuộc tổng bình chọn Qs-7.

Xe là một chiếc buýt nhỏ, bình thường một đội nhỏ ngồi cũng còn dư chỗ, vì vậy 9 người hiển nhiển là vẫn còn trống, Hà Khoan thuận lợi đi cùng xe.

Vì khoảng cách khá gần, chưa đầy 10 phút đã đến nơi.

Đàm Tự xuống xe nhìn xung quanh, biểu cảm cũng xem là hài lòng.

Trước đó Đặng Văn Thuỵ nói không sai, độ nổi tiếng của Qs-7 Nhật thật sự cao, cách giờ biểu diễn gần 1 tiếng, bên ngoài đã có hàng biển người, một hàng dài xếp hàng ở lối vào, các cửa hàng xung quanh bên cạnh cũng vây kín.

Hầu như mọi người đều cầm nhiều đồ vật support trên tay, vai và thậm chí cả đầu.

Đoàn người bọn họ ngoại trừ Túc Duy An và Hà Khoan, mọi người chỉ cầm trên tay điện thoại di động và ba lô.

Các nhân viên dẫn bọn họ vào lối đi nhanh.

Hà Khoan đi theo sau bọn họ, kích động nói: "An An, tôi cũng có thể đi từ đây sao? Có hay không có thể gặp mặt các thành viên? Chỗ ngồi của tôi có thay đổi không?"

Âm giọng cố tình hạ thấp, nhưng mọi người vẫn nghe thấy.

“Có thể đi từ đây,” Đàm Tự đang đi phía trước đột nhiên nói.

Ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Đi về chỗ ngồi của mình đi."

“… Ồ.” Sao cảm thấy lời nói của Đàm Tự có chút keo kiệt.



Hà Khoan lắc lắc đầu, đường đường là phó chủ tịch Thiên Húc, ăn no rồi đến đâm chết một thường dân bé nhỏ là cậu.

Ngay khi Túc Duy An đi vào và chào tạm biệt mọi người, cậu đi theo nhân viên giữ ghế đến vị trí của Hà Khoan.

Mặc dù vị trí của Hà Khoan không phải ở hàng ghế đầu, nhưng cũng không xa lắm, và concert sẽ có nhiều sân khấu kéo dài nên sẽ có cơ hội được giao tiếp bằng mắt với các thần tượng nhỏ.

Sau khi cùng Hà Khoan chuẩn bị xong đồ support, Túc Duy An vô thức tìm kiếm ở hàng ghế phía trước.

Chiều cao trung bình của người Nhật không cao, Đàm Tự với chiều cao này, nổi bật giữa biển người.

Không, thật ra một số đồng nghiệp trong công ty cũng vậy.

Vị trí ghế đầu không dễ lấy, tất cả xung quanh bọn họ đều là fan hâm mộ lâu năm và trung thành của Qs-7, tất cả mọi người đều mặc những trang phục cổ vũ hồng hồng xanh xanh, nhóm người bọn họ mặc tương đối…giản dị, vô cùng dễ thấy.

Bài hát Qs-7 bắt đầu được phát tại hiện trường, Đàm Tự liếc nhìn đồng hồ và tiếp tục nhìn thẳng về phía trước một cách trống rỗng.

"Tôi có chút cứng ngắc ..." Trầm Thần thì thào nói với nữ đồng nghiệp bên cạnh, "Tôi cảm giác như đang bị giáo phái vây quanh."

Đồng nghiệp nữ biết một chút về Qs-7, mỉm cười: "Vậy đó, buổi biểu diễn này rất high, sau một thời gian sẽ quen."

Điện thoại trong túi Đàm Tự rung lên.

Đó là do mẹ Đặng gửi đến, chia sẻ cho anh một bài báo có tựa đề "99 loại bệnh mà người hút thuốc chắc chắn sẽ mắc phải trong tương lai."

Đây là điều duy nhất mẹ anh giống với những người mẹ khác cùng độ tuổi.



Đàm Tự: Mẹ, mẹ dù sao cũng là một chuyên gia, đăng những thứ như thế này thì lương tâm của mẹ có bị tổn thương không?

Mẹ Đặng: Các chuyên gia ngày ngày truyền tai nhau sựu nguy hiểm của việc hút thuốc lá, làm sao con lại không nghe qua?

Đàm Tự: Mấy ngày nay không hút thuốc.

Mẹ Đặng: Con còn học cách nói dối, gần đây tại sao không về nhà? Vẫn còn ghi nhớ chuyện Từ Từ?

Đàm Tự: Thật sự không hút, đang đi công tác.

Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, hít khói thuốc cũng không tốt cho sức khoẻ, trước đây lúc ra nước ngoài công tác, mỗi lần suy nghĩ lền tìm đến phòng hút thuốc hút hai điếu, đi Nhật lần này vẫn chưa động đến điếu nào.

Nghĩ đến kiểu thuyết phục của Túc Duy An hôm ngồi trên xe hôm đó, Đàm Tự cười khẽ một tiếng.

Âm nhạc dừng lại, một giọng nữ ngọt ngào vang nên, đang nhắc đến những tiết mục chính của buổi biểu diễn.



Vì có đối tác hợp tác nước ngoài ở hiện trường, sau khi giới thiệu xong bằng tiếng Nhật đương nhiên vẫn phải dùng tiếng anh lặp lại một lần, nhưng rõ rằng người nhắc lại tiếng anh không quá tốt, chỉ nhắc được vài từ “không được tiến hành chụp ảnh”, “không được ghi âm” và “cảm ơn mọi người đã đến xem”.

Phát âm tiếng anh của người Nhật…thật sự rất tệ.

Nghe được âm thanh của thần tượng nhỏ, đề-xi-ben (dB) những người bên cạnh Đàm Tự không nhịn cao hơn mấy lần, không người gọi tên thần tượng.

Giọng nói lớn đến nỗi một số đồng nghiệp phải bịt tai lại.

Năm phút sau, ánh đèn mờ đi và buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.