Chương 4: Tra xét

Tạ Chiêu bởi trong thời gian hôn kỳ nên Lý linh Uyên đã cho phép hắn khỏi cần lên triều trong ba ngày, nhưng do thời gian kỷ luật khi làm việc và nghỉ ngơi đã làm Tạ Chiêu sớm tỉnh lại, lúc này Mạnh Cảnh Chi bên cạnh còn ngủ đang say, Tạ Chiêu không có gọi người tiến vào hầu hạ, đứng dậy thay đổi thường phục sau liền đi ra ngoài, hắn liền sai người kêu Phùng Cánh cùng Trần An cùng nhau đi gặp hắn, này hai người đã theo hắn từ khi đương kim Thánh Thượng đăng cơ, họ là là tâm phúc cũng là trợ thủ đắc lực của Tạ Chiêu.

Hai người vào nhà hướng Tạ Chiêu hành lễ, họ liền đứng ở một bên, Tạ Chiêu không chút hoang mang mà trầm tư một lát, quay đầu nhìn hai người nói: “Tối hôm qua Vương phi dùng đồ ăn lại bị người nào hạ dược, các ngươi đi xuống tra xem là ai.” Hai người đồng loạt ngẩn ra, nhưng thực mau lĩnh mệnh liền đi làm việc.

Hôm qua trong phủ có rất nhiều người, tuy rằng đều là người trong nhà, nhưng khó bảo toàn có người chui vào chỗ trống mà trà trộn.

Lúc Mạnh Cảnh Chi tỉnh lại, bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng của Tạ Chiêu, gọi người hầu mà chính mình đem vào phủ cùng, tẩy rửa toàn thân xong, một bên mặc trường bào rồi hỏi: “Hiện tại là canh giờ gì?”

“Hồi công tử, hiện tại đã giờ Tỵ.” Giờ phút này tiểu tử kia còn cứ theo lẽ thường xưng hô giống trong phủ Mạnh gia , trong lúc nhất thời đã quên thay đổi xưng hô.

Nghe vậy Mạnh Cảnh Chi sửng sốt, cư nhiên đã dậy trễ, hắn đã thật lâu không ngủ nhiều như vậy, nhớ tới tối hôm qua, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là hỏi một miệng, “Vương gia hiện tại ở nơi nào.”

“Sáng sớm vương gia đã đi thư phòng, còn phân phó đừng quấy rầy công tử.”

Mạnh Cảnh Chi đem thẹn thùng đè ở đáy lòng, bình tĩnh đáp "Ừm" .

Hắn mới tới vương phủ, đối với trong phủ bày biện cái gì cũng không biết, thư phòng cũng không giống nhau, trong đó đều cất giấu không ít đồ vật quan trọng, Mạnh Cảnh Chi không dám tùy tiện quấy rầy.

Mạnh Khiêm đã dặn dò hắn luôn an phận thủ thường, có khi được Tạ Chiêu ưu ái và yêu thương, Mạnh gia cũng nhiều một người nâng đỡ. Nhưng lời này Mạnh Cảnh Chi nghe xong cũng quẳng sang một bên, cái gì là đức hạnh mà Mạnh Khiêm nói, sinh sống 20 năm, hắn trong lòng đã rõ, nếu không phải hoàng đế hạ chỉ, hắn lúc này chỉ là đứa con của vợ lẽ không được ưa thích.

Một mình dùng đồ ăn sáng cứ như thế ở trong phủ, các nha hoàn trong phủ đối với hắn cũng thực cung kính, tối hôm qua có quá nhiều người, hắn lại bị khăn voan che khuất tầm mắt, tra người đã bỏ thuốc tối qua quả thực là mò kim đáy biển.

Lúc này hắn để tâm mà quan sát từng người một, nghĩ thầm nếu là người trong vương phủ, điều tra ra có lẽ còn có thể xử lý một phen, nếu là người ngoài, hắn hiện giờ sợ là chỉ có thể bỏ qua.

...........

Lúc này đã buổi trưa, tới thời điểm ăn cơm Mạnh Cảnh Chi mới thấy người kia, hắn là một người có da mặt mỏng, sự tình tối hôm qua còn lắng sâu ở trong lòng hắn, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Lúc này Mạnh Cảnh Chi rút đi bộ hỷ phục hôm qua, người mặc trường bào màu trắng tinh khiết, thắt lưng bó phần eo một cách tinh tế, cổ áo kề sát cổ, làm làn da càng thêm trắng nõn, hắn vốn không phải người tập võ, nên cũng mang theo chút dáng vẻ thư sinh.

Tạ Chiêu nhìn hắn, trong đầu liền không tự giác mà hiện ra bọ dáng gọi tình hôm qua của hắn, Tạ Chiêu đem tâm tư này giấu vào đáy lòng, mọt chút cũng không lộ.

Tạ Chiêu thấy thức ăn đều đã ở trên bàn, lúc này mới động đũa, hắn động, Mạnh Cảnh Chi cũng mới động đũa, hai người đều ăn nhưng lại không lên tiếng. Đột nhiên Tạ Chiêu kêu tất cả nha hoàn lui đi hết, hắn nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhìn Mạnh Cảnh Chi nói: “ Sự tình tối hôm qua ta đã phái người đi tra xét, không cần quá mức để tâm.”