Chương 12

Về phần bữa tối, ngài muốn dùng gì, tiểu nhân sẽ lập tức sai nhà bếp chuẩn bị."

Thẩm Hạc Chi vốn không thích bị người khác làm phiền, đừng nói đến việc nhìn bàn đầy thức ăn, hắn thậm chí chẳng buồn liếc mắt. Hắn chỉ chăm chú nhìn vào công văn trên tay, trầm ngâm suy nghĩ.

Ngược lại, Tần Hoan lại bị những món điểm tâm đầy màu sắc kia thu hút ánh nhìn. Có vẻ nàng chưa từng thấy những loại bánh đẹp mắt như thế này. Chúng được làm giống như những bông sen nhỏ, ở giữa có chút màu vàng tươi điểm xuyết, chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng cảm nhận được mùi thơm lan tỏa.

Nhưng Thẩm Hạc Chi không nói lời nào, tiểu cô nương cũng không dám đưa tay ra, chỉ biết mím môi len lén nhìn. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chân đung đưa qua lại, đôi mắt chăm chú dán vào đĩa bánh, chảy nước miếng thèm thuồng cho đến khi Đồng Phúc dọn dẹp xong phòng và chuẩn bị đưa tiểu cô nương về phòng nghỉ ngơi.

Lần này, quán trọ rộng rãi hơn những nơi trước, có hai tầng, tầng dưới là chỗ ngủ chung, còn tầng hai mới là phòng riêng dành cho quan viên. Tần Hoan ngoan ngoãn đứng dậy đi lên lầu, trong lúc đi, nàng vẫn không quên liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đó một cái đầy lưu luyến.

Thẩm Hạc Chi vẫn giữ nguyên tư thế, một tay cầm công văn, ngồi yên không chút lơi lỏng.

Tần Hoan chu môi, vẻ mặt có chút thất vọng, dường như hôm nay lại không thể cùng dùng bữa tối với cữu cữu rồi.

Khi tiểu cô nương vừa rời mắt khỏi, chợt nhìn thấy viên tiểu lại quỳ gối bên cạnh bỗng lộ ra vẻ mặt hung ác đáng sợ, nàng ngạc nhiên đứng sững lại.

Ngay lúc ấy, cửa chính của đại sảnh bỗng dưng bị đóng sầm lại, phát ra một tiếng rít chói tai, trong khoảnh khắc không gian sáng tối lẫn lộn, có đến hơn mười người mặc đồ đen đột ngột xuất hiện trong phòng.

Một mũi tên lạnh lùng từ góc tối lao ra xé gió, nhắm thẳng vào người trong sảnh mà phóng tới.

Không ai ngờ sẽ xảy ra một biến cố như vậy. Đồng Phúc hoảng hốt định che chở cho Tần Hoan để tránh né, nhưng lại phát hiện người phía sau đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại con búp bê mà tiểu cô nương yêu quý đang nằm lặng lẽ trên mặt đất.

Thanh kiếm sắc bén bên hông Thẩm Hạc Chi vừa tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm chuẩn bị đâm thẳng vào ngực viên tiểu lại thì hắn cảm giác có ai đó nhào tới, ôm chặt lấy mình.

Trong cơn hoảng hốt, hắn như nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào gọi mình: "Cửu cửu."