Chương 26

Tần Nguyệt Dung lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng bị một tỳ nữ quở trách, chị lại cảm thấy mất mặt, liền bĩu môi, trưng ra vẻ mặt không vui.

Vẫn là vυ" nuôi của nàng ta khéo léo dỗ dành, nàng ta mới không tình nguyện mà xin lỗi Tần Hoan: “Ta nói sai rồi, Nhị muội đừng chấp nhặt với ta. Đây là bánh hạnh nhân, Nhị muội chắc là chưa ăn bao giờ, để tỷ cho muội nếm thử.”

Trong lòng Tần Hoan vẫn rất buồn. Ngày trước ở nhà có một gia nô câm, nàng từng thấy những người hầu khác lén lút bắt nạt và chế giễu hắn ta. Bản thân nàng đột nhiên không thể nói được nữa, nàng cảm thấy vừa đau khổ vừa sợ hãi.

Nhưng khi ở bên Thẩm Hạc Chi, cữu cữu chưa bao giờ vì nàng không nói được mà nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ, cũng không ép nàng phải nói. Điều đó đã khiến nàng dần dần quên đi căn bệnh của mình, quên đi sự khác biệt giữa mình và người khác.

Nhưng bây giờ, Tần Nguyệt Dung lại đâm thủng tấm giấy mỏng này, buộc nàng phải đối diện với sự thật tàn nhẫn này.

Tần Hoan thực sự rất muốn hòa hợp với đường tỷ, muốn tỏ ra vui vẻ và nói rằng không sao, cũng muốn thưởng thức những chiếc bánh ngọt thơm ngon với một nụ cười tươi trên môi. Thế nhưng, dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể nở nụ cười được.

Từ khi bị Thẩm Hạc Chi đưa đi, rời xa nơi mình quen thuộc, đến khi bị dọa sợ bởi thái độ giận dữ của Diêu Thị, Tần Hoan luôn cố gắng kìm nén, ép nước mắt trở lại. Nàng chỉ mong không bị người khác ghét bỏ. Nhưng đến giờ phút này, nàng không thể giả vờ thêm nữa. Trong thâm tâm, Tần Hoan chỉ muốn tìm một nơi thật kín đáo để trốn vào, nơi không có ai nhìn thấy nàng.

Vì vậy, khi nghe thấy lời xin lỗi hời hợt của Tần Nguyệt Dung cùng với đĩa bánh ngọt mà nàng ta mang đến, Tần Hoan chẳng buồn đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chăm xuống mũi chân mình.

Tần Nguyệt Dung lúc này đã bị một tỳ nữ làm mất mặt, lại thêm việc Tần Hoan không thèm để ý đến mình, khiến cơn tức giận trong lòng nàng ta bùng lên. Dù Tần gia không phải thuộc hạng quyền quý nhất, nhưng Tần Nguyệt Dung từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu sự thờ ơ hay xúc phạm như vậy.

Khi biết Tần Hoan sẽ ở chung phòng với mình, nàng ta lập tức cảm thấy không vui.

“Phòng của ta vốn đã không rộng rãi, sao có thể ở thêm một người nữa? Ta phải đi tìm mẫu thân.”

Nói xong, Tần Nguyệt Dung hầm hầm bước ra khỏi phòng, để lại Tần Hoan một mình.