Chương 6

Sự thực chứng minh, Từ Dữ Phong là một cô bạn rất đáng tin.

Đội trường Từ hỏa tốc tạo hai nhóm chat riêng. Một nhóm có giáo viên, đặt tên là "Đội tuyển bơi Nhị trung Ninh Cảng", nhóm còn lại không có giáo viên để thoải mái nói chuyện, tên nhóm sửa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng cả bọn nhất trí chọn cái tên "Tiểu đội người cá của tập đoàn Vương thị". Số tin nhắn chưa đọc trên điện thoại Du Vũ như muốn nổ tung lên.

Du Vũ một bên oán thầm đám người kia sao lại rảnh rỗi như vậy, một bên không khống chế được tay của mình, chưa làm được bao nhiêu bài tập đã lén lút rút điện thoại bấm vui vẻ.

Hội bạn đang líu ra líu ríu trong nhóm kia có biệt hiệu và ảnh đại diện rất ngọt, nhìn cứ như một hội con gái mới lớn với nhau.

Du Vũ tương đối lạc lõng, ngày thường mải ngâm mình trong nước, khó cùng với các bạn trong đội bơi giao lưu. Cậu không nhớ hết tên bên tuyển nữ, trừ Từ Dữ Phong, cậu còn có ấn tượng với một bạn nữ có răng thỏ, và cả một cặp sinh đôi đến giờ này cậu vẫn chưa phân biệt được.

Nhưng bên tuyển nam thì cậu lại nhận mặt được. Cậu bạn này tên Tống Hạo, là đàn anh lớp 11, cao 1m88, mặt chữ điền trông rất ôn hòa, như Đường Tăng chuyển thế, mỗi lần Du Vũ nhìn thấy anh ta thì trong đầu lập tức nhảy ra bốn chữ "A di đà phật". Một người khác đến từ lớp một, tên Mao Khải Kiệt. Thật ra Du Vũ không quá ấn tượng với cậu ta, chỉ nhớ cậu ta được cái cao to, da dẻ vô cùng trắng, đeo mắt kính gọng đen, ngày thường lúc nào cũng treo câu "Xin lỗi" trên miệng.

Du Vũ nghiên cứu từng thành viên trong danh sách, cố gắng đối chiếu bọn họ với mấy cái biệt danh rối mù.

Trước mắt, cậu nhận ra biệt hiệu "Không xuống 75kg đổi tên" là Vương Bằng Bồng, ảnh đại diện là Bành Vu Yến lúc nhỏ. Từ Dữ Phong là "Đạo đức nhà giáo", ảnh đại diện ghép bốn chữ viết bằng bút lông "Lấy đức làm trọng."

Một lúc sau, Từ Dữ Phong gửi đến một đoạn ghi âm dài.

Tóm tắt lại là về chuyện các câu lạc bộ của Nhị trung có thể xin quỹ hoạt động từ Hội học sinh mỗi học kỳ một lần. Trong tuần sinh hoạt chung, cô nàng định nộp đơn xin tài trợ "chi phí thi đấu" cho hội học sinh thảo luận và thông qua các phiếu bầu của ủy ban để quyết định có nên phân bổ quỹ hay không, phân bổ bao nhiêu,... Nghe cô Trương nói, trước mắt học sinh trường mình không mấy hào hứng với câu lạc bộ bơi lội, bà hi vọng mọi người cùng động não xem có cách nào tranh thủ quỹ trường hay không.

[Đạo đức nhà giáo]: Cả nhà yêu của kem, chắc mọi người không muốn mặc đồng phục học sinh đi thi đấu đâu đúng không? Đồng phục thiết kế riêng đều là tiền cả đó!

[Bé thỏ đường dữ lắm á]: A ~ Nhị trung xanh biếc một màu ~~ xanh xanh Nhị trung mãi xanh ~~~ Muốn thi đấu suôn sẻ, trên đầu thì phải đội mũ xa lánh¹ ~~~~

¹ Muốn sống đàng hoàng thì phải đội trên đầu một chút màu xanh lá cây.” Ý nghĩa bề ngoài là: muốn sống đàng hoàng thì việc đội một chiếc mũ màu xanh lá cây là chuyện bình thường. Trên thực tế, đây là một thuật ngữ trên Internet, có nghĩa là nếu bạn muốn sống một cuộc sống suôn sẻ hơn, bạn phải nhắm mắt làm ngơ, học cách bao dung và thỏa hiệp, và không quan tâm quá nhiều. (Baidu)

[Bánh gạo nếp dâu tây]: Tớ nghe đồn họ xét dựa trên thành tích thực tế, từng đoạt giải thành phố, hoặc câu lạc bộ có số lượng người tham gia đặc biệt lớn mới có cơ hội được chia tiền.

[Kỳ Kỳ không phải Tuyền Tuyền]: Vậy đội bơi tụi mình mới thành lập thì lấy đâu ra thành tích?

[Nhất Tự Thiền]: Mấy khứa bên tuyển bóng bàn nói với tớ, vì họ chưa giành được giải thưởng nên nghèo mãn kiếp, đến cả tiền vé cũng phải tự trả để tham gia thi đấu.

[Bé thỏ đường dữ lắm á]: Bên thể dục nhịp điệu giàu lắm lận, nghe đâu còn dư tiền uống tà tữa.

[Tuyền Tuyền không phải Kỳ Kỳ]: Có là gì, người ta đồn bên câu lạc bộ thiên văn có cả tiền đi cắm trại với ngắm sao cơ.

[Đạo đức nhà giáo]: Dừng! Vừa không có thành tích vừa không có số lượng, tớ lấy cái gì để gây ấn tượng với hội học sinh đây hả?

...Hoàn toàn kế thừa và phát huy truyền thống "Gói quà 688" của tổ thể dục Nhị trung.

Du Vũ cảm thấy tách riêng từng chữ thì cậu hiểu rất rõ, nhưng nối hết lại thì mù tịt. Suy nghĩ rất nhanh đã rẽ sang vấn đề cả đội muốn ra ngoài chơi. "Cạch", Du Vũ đặt bút trên tờ đề thi, lôi từ trong cặp một quyển sổ nhỏ.

Trong cuốn sổ nhỏ, cậu cẩn thận ghi lại mọi chi tiêu sau khi đến Ninh Cảng. Ngoại trừ học phí và tiền ăn, Du Vũ chưa bao giờ xin tiền tiêu vặt của gia đình. Ví như cậu muốn mua điện thoại thì sẽ đem bán phần thưởng quán quân để kiếm tiền.

Nhưng mà...

Số tiền để đi chơi với nhóm cậu phải lấy ở đâu ra? Không tham gia thì có phải xa cách quá không? Cậu còn muốn mua giày mới. Tiền trong thẻ cơm cũng không dư dả, một tháng mẹ cho cậu bốn trăm, nhưng cậu vận động nhiều, lượng dinh dưỡng cần nạp tất nhiên cũng cao hơn người thường, tính toán mấy bữa nay, phỏng chừng đến cuối tháng còn phải nạp thêm tiền vào thẻ.

Tiền này tính thế nào cũng không đủ dùng.

*

Mười giờ rưỡi tối thứ sáu, Du Vũ vệ sinh cá nhân xong mới nghe tiếng mở cửa nhà -- mẹ cậu về.

Ma xui quỷ khiến, Du Vũ đi ra phòng khách, suy nghĩ xem nên nói với mẹ chuyện tiền nong ở trường như thế nào. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Hứa Thanh Lan, cậu không cách nào mở lời được.

Hứa Thanh Lan lo lắng con trai mình tập luyện cực khổ cả ngày, buổi tối trọ ở trường không thoải mái, khăng khăng thuê một căn trọ cũ ở khu phố rẻ nhất ngay sát Nhị trung. Nhưng mức giá đó vẫn là một gánh nặng không nhỏ đối với một bà mẹ đơn thân như bà. Ban ngày Hứa Thanh Lan đi làm, tối đến tìm được một công việc bán thời gian phục vụ tại một nhà hàng, bà làm việc bảy ngày một tuần, ngày nào cũng đi sớm về khuya.

Du Vũ thầm mắng trong lòng “Mình đúng là đồ vô dụng”, giả vờ ra ngoài uống nước, rồi rót cho mẹ một ly.

Hứa Thanh Lan vừa nhìn thấy cậu, liền vội vã hỏi: "Vũ Vũ, khi nào trường con họp phụ huynh đầu năm? Sắp đến rồi à con?"

"Vẫn còn sớm." Du Vũ không hiểu sao, nhìn bà, "Kết thúc kì thi tháng sau lễ Quốc Khánh mới tổ chức họp phụ huynh."

Hứa Thanh Lan hơi nhướng mày: "Có sớm đâu!"

Cậu nhìn bà, hơi buồn bực: "Mẹ vội làm gì?"

Hứa Thanh Lan đặt túi xách lên bàn, thở dài: "Nghe nói phụ huynh trong trường con không phải sếp lớn thì cũng là giáo sư, bác sĩ. Mẹ sợ con mất mặt thôi! Chậc, không có quần áo phù hợp. Lần trước cắn răng mua cái váy đấy là tốt rồi."

"Cuối tuần có luyện tập không con?"

Kỳ thực, cô Trương không tổ chức huấn luyện cuối tuần, nhưng Du Vũ vẫn gật đầu.

"Lần trước cô Trương nói với mẹ, muốn giới thiệu con với mấy huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, xem có cơ hội hướng dẫn cho con không, cuối tuần đến đội tuyển tỉnh tập là tốt nhất rồi." Nhắc đến bơi lội, uể oải trong mắt Hứa Thanh Lan tiêu tan, có chút mong chờ hỏi, "Có giáo viên đội tuyển tỉnh nào đến thăm không?"

Du Vũ gãi đầu, nói học kỳ này vừa mới bắt đầu, có lẽ huấn luyện viên trên tỉnh phải tuần sau mới có thể xuống.

Mẹ cậu có hơi thất vọng, lấy ly nước từ tay cậu, căn dặn: "Muộn như vậy rồi mà con còn uống nước. Con đi ngủ đi, đừng thức khuya! Không phải vận động viên có cái câu gì mà phải ngủ đủ tám tiếng một ngày sao?"

Du Vũ trở về phòng, nằm uỵch xuống giường, xuất thần nhìn trần nhà.

Một lúc sau, Hứa Thanh Lan gõ cửa phòng cậu: "Vũ Vũ, con ngủ chưa?"

Du Vũ qua loa đáp một tiếng, tắt đèn, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ. Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cảnh đêm ngoài cửa sổ trở nên đặc biệt sáng ngời.

Nếu như cậu còn sống ở Hoa Khê, hẳn lúc này mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoại trừ ngọn đèn lác đác ở bến tàu, cả thị trấn đều tối đen như mực, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhè nhẹ. Ở Ninh Cảng lại khác, nửa đêm vẫn rực rỡ ánh đèn — trong trung tâm thành phố san sát những tòa nhà cao tầng, đèn nê-ông nhấp nháy, cách đó không xa, đèn xe đang lưu chuyển trên cầu vượt soi sáng một vùng, tựa hồ phác họa ra hơi thở thành phố.

Nếu như ở Hoa Khê, cậu sẽ không bao giờ gặp phải những phiền não này. Trong thị trấn nhỏ ấy, "nghèo" cũng giống như không khí, mọi người đều như nhau, cậu thậm chí còn cảm thấy những ngày đó trải qua thật dễ chịu. Đặt chân đến thành phố, cậu mới phát hiện nghèo như một nhát dao vô hình, cứa vào da thịt.

Làm sao bây giờ nhỉ? Gần đây không có cuộc thi nào? Hay là cuối tuần tìm việc làm thêm?

Du Vũ lười từ giường đứng lên, cũng may phòng ngủ của cậu nhỏ, cánh tay cậu lại đủ dài. Cậu thò nửa người ra, khó khăn vươn tay mò mẫm trên bàn, tìm kiếm vài cuộc thi bơi tháng này.

Thời điểm vàng rơi vào đầu tháng chín, vì vậy phần lớn cuộc thi bơi ở Ninh Cảng đều đã kết thúc. Du Vũ có hơi hối hận, sao lúc nghỉ hè không tranh thủ tham gia thật nhiều?

Khoan...

Du Vũ sáng mắt.

Công viên Đại dương Trân Châu sắp sửa tổ chức khiêu chiến độ sâu 5.000 mét trong vùng nước mở vào khoảng giữa đến cuối tháng 9. Cuộc thi được chia thành nhóm khiêu chiến và nhóm thi đấu, tám người đứng đầu trong nhóm thi đấu sẽ có tiền thưởng. Thời tiết dần trở lạnh, có lẽ đây sẽ là cuộc bơi nước mở² cuối cùng của năm nay.

² Bơi lội nước mở là môn thể thao bơi được diễn ra trong các vùng nước ngoài trời như đại dương, hồ và sông.

Du Vũ phấn khởi nhấp vào liên kết, chợt phát hiện cuộc thi này không chấp nhận đăng kí cá nhân mà cần phải thông qua câu lạc bộ bơi lội để lập thành một đội. Trái tim cậu liền rơi xuống đáy.

Đột nhiên, điện thoại di động rung lên hai lần, đánh gãy suy nghĩ viễn vông của Du Vũ.

Vi trong nhóm chat có người @cậu.

Du Vũ mở tin nhắn, thì ra mọi người đang thảo luận về buổi huấn luyện cuối tuần.

Người @cậu là Tô Liệu.

[Bánh gạo nếp dâu tây]: Mấy cậu cũng không tới? Thứ sáu chỉ có một mình tôi ở trường thôi sao? @Cá voi sát thủ cậu thì sao? Đi không?

Không có lịch huấn luyện, Du Vũ không hiểu vì sao phải cố lết lên làm gì, vì vậy vô cùng cao lãnh gõ hai chữ: Không đi.

Hình như cậu trời sinh đã mang vía bắc cực, không khí vốn đang rộn ràng trở nên yên tĩnh sau tin nhắn của cậu. Không thấy Tô Liệu trả lời, Du Vũ tắt chuông điện thoại, ôm gối ngủ say.

"Không đi" là tin nhắn cuối cùng trong nhóm mãi đến tận sáng sớm hôm sau.

6h50 sáng thứ sáu, phòng thay đồ hồ bơi Nhị trung.

Tô Liệu mới vừa cởϊ áσ ra. Anh nghe thấy tiếng bước chân từ xa, quay đầu lại, đuôi mắt chợt cong lên, ngả ngón kéo dài ngữ điệu: "Ái chà ----- Không phải kêu không tới sao ngài cá voi sát thủ?"

Du Vũ: "..." Cậu cảm thấy mình có chút thiệt thòi.

Tô Liệu có thể gọi cậu là Cá voi sát thủ, nhưng cậu méo thể nào gọi Tô Liệu là "Bánh gạo nếp dâu tây" nổi!