Chương 14.3

Triệu Tầm Dữ nhìn chằm chằm vào máy tính hai tiếng đồng hồ, hết giờ thì anh lại gia hạn thêm tiếng nữa. Sau hơn 30 phút, tiếng chuông "Cao nguyên Thanh Tạng" vang lên.

Triệu Tầm Dữ nghe máy: "Xong rồi à?"

“Ừ, anh đang ở đâu vậy?” Giọng Sở Tri Lục thanh nghe hơi khác lúc bình thường, lại càng mềm mại hơn.

“Em đứng ở cửa khách sạn chờ anh, anh qua ngay đây.” Triệu Tầm Dữ không rảnh để mà tiếp tục rối rắm, anh cầm cái áo sơ mi và điện thoại di động, đứng dậy rời đi.

Từ quán net đến khách sạn cũng chỉ mất hai phút nhưng Triệu Tầm Dữ lại thấy Sở Tri Lục dựa vào cửa đứng có một mình, trong lòng có chút không vui.

"Bạn của em đâu? Sao lại để em đứng đây một mình thế này?"

"Tôi nói anh sẽ tới ngay, bảo bọn họ về trước rồi."

Đôi mắt Sở Tri Lục đỏ hồng, không biết là do lạnh hay vì buồn ngủ nữa. Hai má cũng được nhuộm một mạt hồng hồng phấn phấn, trông càng thêm hoạt sắc sinh hương.

Triệu Tầm Dữ đi đến bên cạnh cô, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, lại nhìn ánh mắt cô, trong ngoan ngoãn yên tĩnh lộ ra một chút mờ mịt cùng mê mang.

"Em uống rượu à?"

Triệu Tầm Dữ mở cái áo sơmi khoác lên trên vai cô, cảm thấy đầu vai cô có chút nóng lên.

Anh ra hiệu cho cô mặc áo vào, nhưng Sở Tri Lục không chịu đưa tay ra: "Nóng lắm, tôi không muốn mặc."

Cô thậm chí còn giận dỗi mà lùi lại một bước, nhưng lại đứng không vững, cả người hơi lảo đảo một chút.

Triệu Tầm Dữ giữ chăt bờ vai nàng một phen, kiên quyết bắt cô mặc áo vào: "Em uống say rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta về nhà."

Sau đó, anh lại phàn nàn: "Bạn của em cũng thật là, tổ chức sinh nhật muộn như vậy, lại còn chuốc em uống say nữa chứ.”

"Là do tôi muốn uống."

"Ừ ừ ừ, về nhà nào, ma men."

Sau khi lên taxi, Sở Tri Lục loạng choạng ngã trái ngã phải không yên, Triệu Tầm Dữ đưa tay ấn đầu cô vào vai anh, nói: "Ngủ đi."

Sở Tri Lục thoát ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước, tràn đầy lên án và tủi thân: "Anh dữ với em."

Triệu Tầm Dữ chưa từng nhìn thấy Sở Tri Lục như vậy bao giờ, cả người tê dại, cuối cùng cũng không thế tiếp tục cứng rắn với cô được: "Anh không dữ với em, không dữ với em chút nào hết. Anh sợ em khó chịu, muốn để em ngồi nghỉ cho thoải mái thôi.”

Lúc này Sở Tri Lục mới vừa lòng, lại lần nữa dựa đầu vào vai anh.

Triệu Tầm Dữ gom áo sơ mi lại cho cô, cách một lớp áo mà vỗ về trấn an cô.

Sở Tri Lục ngoan ngoãn nằm yên một lúc, nhắm mắt lại, một tay vòng trước ngực Triệu Tầm Dữ mà đặt ở trên vai còn lại của anh, thỉnh thoảng lại quơ trái quơ phải.

Triệu Tầm Dữ bóp chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, bất đắc dĩ nói: "Lại sao nữa?"

Sở Tri Lục như làm nũng mà dụi dụi vào vai anh, rầm rì vặn vẹo: "Không thoải mái..."

Triệu Tầm Dữ phối hợp để cô thay đổi tư thế mà cô muốn. Cuối cùng, cô xoay người, ôm lấy một bên bả vai anh. Cái áo sơ mi tuột ra, hai bầu ngực trắng nõn như ngọc đè ép lên trên cánh tay anh, ấm áp mềm mại.

Triệu Tầm Dữ từ trên cao nhìn xuống, vừa cúi đầu là đã có thể nhìn toàn bộ phong cảnh trước ngực cô rồi, nửa người anh nhanh chóng cảm thấy tê dại.

Anh hít hà một hơi, dùng chút lý trí cuối cùng nhặt cái áo sơ mi lên, buộc nó quanh cổ cô, để cái áo phủ xuống, ngăn cách ngực cô.

Lần này Sở Tri Lục không giãy dụa nữa, cô hơi hơi ngẩng đầu lên, bướng bỉnh mà nhìn Triệu Tầm Dữ.

"Anh nợ em một nụ hôn."

Triệu Tầm Dữ đỡ trán: "Em uống say rồi."

“Anh vẫn nợ em một nụ hôn.” Cô vẫn tiếp tục nhấn mạnh.

Triệu Tầm Dữ đau đầu, có lệ mà dỗ dành cô: "Ừ ừ ừ, được được được, nợ em."

Sở Tri Lục đột nhiên rướn người lên, mổ nhẹ vào môi anh một cái rồi lùi lùi về sau, vùi đầu vào vai anh, khẽ thì thầm: “Bây giờ thì hết nợ rồi.”