Chương 7

Tần Chiêu xuống tay rất ác, nhưng cũng không sao, từ nhỏ đến lớn hắn đã đánh không biết bao nhiêu lần vào mông Tần Tích, những chỗ khác thì không để lại dấu vết gì.

Không có gì khác, chỉ là do hắn quen tay thôi.

Vì chuyện đêm nay nên hắn đã trực tiếp đánh mông Tần Tích đến nỗi sưng tấy.

Tần Tích là một thiếu niên sắp bước vào tuổi mười tám, thế mà lại bị anh trai ấn lên sofa dùng đế giày đánh mông đến mức không kịp trở tay, muốn hỏi cậu ta có bao nhiêu nhục nhã thì có bấy nhiêu, mấu chốt là cậu ta vẫn không biết rốt cuộc tại sao mình lại bị đánh.

Dì Tiểu Phương đã làm xong bữa sáng, thấy Tần Tích còn chưa ra khỏi phòng thì đến gõ cửa phòng Tần Tích: “Đa Đa ơi, ra ăn sáng đi con, đau dạ dày đó.”

Dì Tiểu Phương chính là người đã chăm sóc hai anh em từ nhỏ, hơn mười mấy năm qua bà vẫn ở đây chăm sóc bọn họ, đã thành người Tần gia.

Tần Tích ngượng ngùng một chốc, sau đó mở cửa phòng, ưỡn mông đi ra. Mông cậu ta còn sưng tấy nên đêm qua chỉ có thể nằm sấp mà ngủ.

Tần Chiêu đang ngồi trên bàn ăn cháo, đôi chân dài duỗi thẳng dưới gầm bàn. Cái gì gọi là nhân mô cẩu dạng*? Tần Tích mắng thầm, đây chính là nhân mô cẩu dạng!

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt người dạng chó, bên ngoài có vẻ quang minh chính đại nhưng bên trong lại hèn hạ thối nát.

Dì Tiểu Phương thấy không ổn, bà tiến lên, quan tâm hỏi: “Sao vậy, ngày hôm qua con bị ngã à?”

Tần Tích uất ức cáo trạng với dì Tiểu Phương, duỗi tay chỉ thẳng vào Tần Chiêu: “Anh ấy đánh con!”

Nghe thấy là Tần Chiêu đánh, biểu cảm dì Tiểu Phương bình thường lại: “Con lại làm chuyện xấu gì nữa?”

Tại sao lại nhận định là cậu ta làm chuyện xấu chứ? Tần Tích nghe vậy thì càng uất ức hơn, hôm qua cậu ta vô duyên vô cớ bị đánh mà!

Đúng là làm cho người ta tức muốn khóc.

Cậu ta tức giận bước đến bàn ăn, bưng chén cháo đã múc sẵn lên, nhanh như chớp húp hết cháo, sau đó lại hầm hè liếc nhìn Tần Chiêu rồi gặm hai cái bánh bao, kế đó đi đến bên cạnh sofa cầm tay cầm chơi game.

Kết quả ngay cả một cái trò chơi cũng bắt nạt người khác, Tần Tích chơi thua ba ván liên tiếp, cậu ta ném tay cầm trò chơi vào góc sofa. Sau đó rốt cuộc nhịn không được, quay lại hỏi Tần Chiêu một câu.

“Tại sao hôm qua anh lại đánh em chứ, có phải anh uống nhiều quá nên hồ đồ rồi không?”

Tần Tích nghĩ thầm, nếu người làm anh lớn như anh còn có một chút lương tri thì qua đây xin lỗi em ngay.

Tần Chiêu chuyển tầm mắt về phía cậu ta: “Đêm qua anh uống say chứ không bị điếc. Hôm qua em đã nói gì với Thiên Thiên, em không nhớ sao?”

“Em nói gì chứ?” Bình thường Tần Tích hay lảm nhảm nhưng cũng có tật hay quên, cậu ta hoàn toàn quên mất tối qua đã nói chuyện quan trọng gì với Lâm Thiên Thiên.

Tần Chiêu đi về phía Tần Tích,

Tần Tích có hơi hoảng, lập tức lui hai bước, đợi Tần Chiêu đi tới trước mặt thì cậu ta sợ hãi nói: “Em nói cho anh biết, hai ngày nữa là bố mẹ quay về, nếu bây giờ anh mà đánh em thì em sẽ mách bọn họ, không, em sẽ báo cảnh sát vì anh bạo lực gia đình!”

“Em thật sự nghĩ anh không nghe thấy em nói gì với Thiên Thiên vào hôm qua à?” Tần Chiêu hỏi.

Mạch não của Tần Tích rốt cuộc cũng thông suốt, cậu ta nghe vậy thì có hơi chột dạ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cậu ta cảm thấy mình rất có lý.

“Em nghi ngờ như vậy có lý mà!” Tần Tích lùi lại hai bước, cuối cùng chột dạ nói, “Vậy thì sao, em chỉ nói với Thiên Thiên thôi, cũng có nói với người khác đâu.”

Mấu chốt chính là em toàn nói hươu nói vượn với Thiên Thiên.

“Nói cho Thiên Thiên còn chưa đủ nghiêm trọng à?” Tần Chiêu lại cảm thấy hắn có hơi ngứa tay.

Tần Tích nhanh như chớp chạy đến cửa, giả vờ nạt nộ một câu: “Dù sao anh cũng chẳng nói chuyện với Thiên Thiên, biết thì sợ gì chứ.”

Dứt lời thì mở cửa chạy ngay, trực tiếp vọt vào nhà Lâm Thiên Thiên ở đối diện, kể lại chuyện Tần Chiêu hẹp hòi đánh cậu ta đẫm máu thế nào.

Đến giờ cơm trưa, dì Tiểu Phương qua gọi.

“Đa Đa, về ăn cơm, Thiên Thiên cũng qua ăn đi con.”

Tần Tích cũng kéo cậu: “Cậu đi với tớ đi, anh tớ thấy cậu thì sẽ xấu hổ, không dám đánh tớ.”

Lâm Thiên Thiên bị xem như bùa bình an, cậu bị kéo vào cửa Tần gia, tuy rằng trong đầu cậu đã xác định Tần Chiêu không làm như vậy, nhưng đôi mắt không khỏi ngó Tần Chiêu một cái.

Vừa vào cửa, Tần Tích lập tức nói với Tần Chiêu đang ngồi trên ghế sofa: “Anh, Thiên Thiên qua đây ăn cơm.”

Tần Chiêu quay đầu nhìn Lâm Thiên Thiên, bình tĩnh đáp lại, sau đó đứng dậy: “Rửa tay rồi ăn cơm.”

Tần Tích đứng sau lưng hắn bĩu môi, còn anh cậu ta thì đưa lưng về phía cậu ta rồi cười thầm.

Lúc ăn cơm khá hài hoà, dì Tiểu Phương còn tìm một cái đệm mềm để Tần Tích lót mông ngồi ăn cơm. Bởi vì có Lâm Thiên Thiên ở đây nên khí tức xung quanh Tần Chiêu cũng thay đổi lớn, tuy hắn vẫn tích chữ như vàng, nhưng tâm tình xem ra không tồi.

Cơm nước xong thì Tần Chiêu về phòng, Tần Tích và Lâm Thiên Thiên nằm phơi bụng trên ghế sofa.

Điện thoại của hai người đồng thời rung lên, cầm lên xem thì thấy đó là tin nhắn của Phùng Giang Đào trong group wechat.

Giang Đào cuồn cuộn: Cày rank không, chỉ cần nằm thôi!

Giang Đào cuồn cuộn: Hai cậu phải giả vờ làm em họ tôi đấy nhé, lúc đó đừng nói gì lỡ lời đó.

Đương nhiên cày rank chứ, chậc, không phải chỉ giả vờ làm em họ thôi sao!

Tần Tích và Lâm Thiên Thiên đăng nhập vào game, Phùng Giang Đào lập tức mời bọn họ vào một đội ba người.

Acc của Lâm Thiên Thiên trong game tên là “Lườm nữa là rớt mạng”, của Tần Tích là “Vυ" em bạo lực”, vốn dĩ ban đầu acc của Phùng Giang Đào là Giang Đào cuồn cuộn, vậy mà bây giờ lại đổi thành “Bảo bối của tiểu khả ái”, Lâm Thiên Thiên lại thấy trong phòng còn có một acc tên “Tiểu khả ái của bảo bối”, xem ra đây chính là ông xã trong game của Phùng Giang Đào.

Trong hiện thực, Lâm Thiên Thiên và Tần Tích ngồi trên sofa bị kí©h thí©ɧ đến mức cười ha ha.

“Ha ha ha, Phùng Giang Đào mẹ nó,” Tần Tích cười như được mùa, “Không phải cậu ấy cong rồi đó chứ, bằng không sao lại để cái tên gớm ói như vậy.”

“Tớ cảm thấy tớ cũng sắp mù rồi,” Lâm Thiên Thiên dụi mắt rồi cười theo, “Trời ơi, còn chơi được nữa không đây.”

Không biết có phải còn ngại chưa đủ kí©h thí©ɧ hay không, Phùng Giang Đào lại gửi tin nhắn trong đội.

Bảo bối của tiểu khả ái: Ông xã ơi, bố mẹ em ở bên cạnh, không tiện nói chuyện lắm, em hông nói nha.

Tiểu khả ái của bảo bối: Được, moa moa bà xã.

Lâm Thiên Thiên và Tần Tích cười đến muốn nội thương.

Lâm Thiên Thiên cảm thán: “Tớ chỉ muốn biết tại sao Phùng Giang Đào lại phải trả giá đến như vậy?”

Tần Tích tiếp lời: “Ít nhất hiện tại cậu ta đang hy sinh bản thân vì lợi ích của quần chúng nhân dân, Phùng đại nhân vẫn là một người rất trọng tình nha!”

“Sao cậu không gọi cậu ấy là Phùng bảo bảo luôn đi.” Lâm Thiên Thiên cười đến mức điện thoại xém chút nữa rớt trúng mặt.

Bọn họ đang cười đùa thì Tần Chiêu ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc sofa trống và bật TV.

Tiếng cười của hai người lập tức thu liễm đi rất nhiều, có điều Tần Chiêu dường như chỉ xem TV, một lúc sau hai người vào trận, lập tức bỏ Tần Chiêu ra sau đầu.

Tần Chiêu nghe thấy âm thanh thông báo của wechat, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn do trợ lý phụ trách liên lạc với hắn trên nền tảng này gửi đến.

Bạch tuộc Tiểu Lý: Alo, alo, rt có đó không?

Tiểu Lý là trợ lý phụ trách bàn giao công việc với Tần Chiêu, việc khó khăn mỗi ngày chính là giao tiếp với đại thần Nhật Thiên, không phải vì đại thần lạnh lùng mà bởi vì đại thần thật sự không chịu phối hợp với công việc hằng ngày của nền tảng.

Nhưng ngoài ý muốn là hắn lại cực kỳ kiên nhẫn, cho nên những người cảm thấy khó chịu chính là nhân viên công tác như các cô.

qz: Đây, có chuyện gì?

Bạch tuộc Tiểu Lý: Là như vầy, đợt nghỉ hè này trên nền tảng có rất nhiều hoạt động, trong đó có mấy hoạt động tôi hy vọng anh có thể tham gia một chút, được chứ?

qz: Có thể không rảnh.

Tiểu Lý ở bên kia đầu di động cảm thấy hai chữ “có thể” này tuyệt đối chính là không thể, có lẽ đại thần không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên mới chọn cách nói uyển chuyển như vậy.

Nhưng không phải nói uyển chuyển là có thể giải quyết mọi chuyện đâu, Tiểu Lý sắp phát điên rồi.

Các streamer lớn khác thì tổ chức rút thăm trúng thưởng vào ngày lễ ngày tết, đồng thời tạo ra gì đó để tặng cho fans, xác minh rõ ràng fans chính là cha mẹ áo cơm. Streamer này là một loại nghề nghiệp mới, không khác gì với minh tinh, nói trắng ra là đều dựa vào lưu lượng fans để kiếm sống, tất nhiên phải duy trì mối quan hệ giữa mình và fans.

Người khác đều cảm thấy chắc cô sẽ rất vui khi phụ trách một vị streamer lớn như vậy, nhưng có ai biết được nỗi đau của cô đâu chứ. Chẳng vui chút nào đâu, ai mà thấy sướиɠ thì đến lãnh hắn đi giúp cô đi.

Khác với những streamer khác, mỗi lần đạt đến một lượng fans nhất định, ví dụ như mười vạn fans, năm mươi vạn fans, hay một trăm vạn fans thì họ sẽ tổ chức một số hoạt động chúc mừng, còn mỗi lần như vậy rt chỉ đăng một cái weibo.

rt: xx vạn fans, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Nếu không phải rt không đồng ý, Tiểu Lý còn muốn giúp hắn quản lý weibo, giúp hắn đắp nặn hình tượng gần gũi hơn. Cô thật sự rất muốn nắm vai Tần Chiêu rồi lắc thật mạnh cho hắn tỉnh ra.

Đại ca ơi anh tỉnh lại giùm đi, sở dĩ bây giờ anh vẫn còn nhiều fans như vậy là vì skill của anh đỉnh hơn người khác, nhưng mà đến một lúc nào đó bọn họ sẽ tỉnh táo lại đấy. Lỡ ngày nào đó bọn họ chạy theo mấy yêu tinh streamer khác thì làm sao đây hả?

Tiểu Lý còn lo lắng hơn cả Tần Chiêu.

Bạch tuộc Tiểu Lý: Không thể không rảnh đâu! Cầu xin anh đó đại lão, anh tham gia một cái đi mà, chỉ cần chọn đại một cái để tham gia là được, hoặc là tìm ai đó đến giao lưu để gia tăng độ đề tài cũng được.

Bạch tuộc Tiểu Lý: Lượt thích và bình luận trên weibo của anh đã bắt đầu giảm rồi đó, anh không phát hiện ra hả【 cắn khăn tay khóc 】

Trong lúc Tần Chiêu đang nhắn tin trên wechat, cuộc chiến của Tần Tích và Lâm Thiên Thiên bên này cũng vô cùng gay cấn.

Lâm Thiên Thiên chơi vị trí xạ thủ, Tần Tích chơi tank, Phùng Giang Đào chơi pháp sư còn ông xã cậu ta thì đi rừng.

“Bảo vệ tớ, bảo vệ tớ!” Đầu ngón tay Lâm Thiên Thiên lướt nhanh thoăn thoắt, sắc mặt thay đổi.

“Giữ không nổi, giữ không nổi!” Tần Tích cũng hét lớn một tiếng, cuối cùng hai người chết bên ngoài tháp.

“Lần này tớ nhất định sẽ không chết.” Trong lúc chờ hồi sinh, Lâm Thiên Thiên đã mạnh mồm nói câu này, ai biết vừa mới đi ra ngoài đã bị ba cường giả mai phục ở trong bụi cỏ đối diện lao ra phá cửa nhà.

Tần Tích đứng cách hơn nửa bản đồ vui sướиɠ khi người gặp hoạ: “Ha ha ha, ai bảo chân cậu ngắn làm chi.”

Cuối cùng vừa dứt lời thì cậu ta cũng chết luôn.

Kinh nghiệm trong game của hai người bọn họ cực kỳ kém, cứ bị gϊếŧ đến chết đi sống lại, rõ ràng là chơi cùng một game mà Phùng Giang Đào lại thoải mái vô cùng, không những không chết lần nào mà người đi rừng còn dừng lại chờ cậu ta đến để hồi máu.

Trong kênh đánh chữ thỉnh thoảng còn hiện lên mấy lời buồn nôn.

“Bảo bảo em đi theo anh này.”

“Bảo bảo cẩn thận bụi cỏ.”

“Bảo bảo lại đây ăn bùa xanh này.”

Xạ thủ chân ngắn Lâm Thiên Thiên đã chết năm lần thấy vậy thì quả thực muốn đập vỡ điện thoại, cậu vô cảm nhìn chằm chằm những dòng chữ khoe tình cảm trên màn hình mà rất muốn rít gào một câu bà mẹ nó*.

*gốc chỗ này là mmp (妈卖批): Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tục lắm nên tớ để như trên nhé.

Tuy là nằm không cũng thắng nhưng cảm giác khi thắng cũng rất phức tạp.

Lâm Thiên Thiên và Tần Tích buông di động xuống, hai người ngồi trên sofa im lặng một chốc, sau đó từ từ quay đầu lại nhìn nhau.

“Đột nhiên tớ muốn có một ông xã quá.” Lâm Thiên Thiên đáng thương ao ước.

“Đột nhiên tớ muốn tìm một bà xà quá.” Tần Tích hai mắt đẫm lệ.

Tần Chiêu ngồi bên cạnh yên lặng bưng ly nước lên uống, tâm tình ngo ngoe rục rịch.