Chương 2

Cung Du nắm bắt được các chi tiết nguyên chủ bị chỉnh trong nguyên tác nên nghĩ nếu muốn tránh đi rất dễ dàng.

Tuy nhiên, sau hai năm tấn công thần tốc và quyết liệt, anh nhận ra mình còn quá ngây thơ.

Mức độ thù địch của mấy ông lớn vì hành vi lạt mềm buộc chặt của anh với Lăng Hữu Hữu thì lại tăng cao hơn.

Anh luôn chống lại vận mệnh định mệnh của nguyên chủ, luôn tận lực lợi dụng những gì mình biết để tránh đi việc làm mình bị thương, nhưng kết quả thường không lạc quan, những chuyện nên xảy ra thì nhất định sẽ đến và vị trí của mỗi vết thương hoàn toàn trùng khớp với nguyên tác.

Nói cách khác là vào ngày sinh nhật năm 30 tuổi thì anh sẽ chết.

Nhưng dù vậy, Cung Du thực sự rất hài lòng vì dù sao trong thế giới thực thì năm đó anh chỉ là một diễn viên không có chỗ dựa và không chấp nhận quy tắc ngầm*, hơn nữa anh còn chết vì bệnh ung thư dạ dày, giờ có thể tranh thủ được cho mình mấy năm trong tay Thần Chết thì anh cũng đã toại nguyện rồi.

*Quy tắc ngầm: cách giao thiệp, quan hệ không chính đáng nhằm đổi lấy tài nguyên tốt.

Nếu đã không thể chống cự thì anh cũng có thể tận hưởng phần còn lại của cuộc đời mình một cách trọn vẹn nhất, chẳng hạn như có một vấn đề cấp bách cần được giải quyết ngay bây giờ——

Vấn đề là hai đời anh luôn là xử nam.

Mấy năm nay, trừ những khoản quyên góp cho cô nhi viện, anh quả thật kiếm được rất nhiều, hai năm còn lại anh sẽ thực hiện ước mơ làm kim chủ và nuôi một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn, điều này chắc cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ.

Sợi dây bên hông cử động làm suy nghĩ của Cung Du bị cắt ngang cũng làm anh đau đến nhíu mày.

Thực ra dây thần kinh cảm giác đau của Cung Du chậm chạp hơn người bình thường, nhưng anh cũng không chịu nổi cơn đau buốt do mấy sợi dây thép mỏng đâm vào da thịt kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

“Ưm—”

Cỗ máy lại kêu cọt kẹt, Cung Du chậm rãi từ trên không rơi xuống đất, người xung quanh lo lắng cỗ máy lại mất khống chế nên không dám bao vây, chỉ có thể chờ người rơi xuống đất rồi mới vây đến quanh anh.

Vai và cổ của Cung Du vừa đau vừa ngứa, lúc này, lúc này máy móc lại di chuyển và đâm vào cổ anh, thấy Phương Mộc đang muốn đến đỡ anh thì anh lại vội vàng lắc đầu: “Phương Mộc, đứng xa một chút, đừng đến gần em.”

Nói xong thì anh đau đến không nói được gì, mặt mày cũng xanh xao tái nhợt.

Quả nhiên, ở một giây cuối cùng thì lại xảy ra vấn đề, khi cách mặt đất không đến nửa thước, cũng không biết là máy móc lại xảy ra trục trặc gì hay là người điều khiển sơ sót nên anh đã rơi thẳng xuống tấm đệm hơi đã sớm đặt sẵn ở dưới, anh khẽ hừ một tiếng và vùi mặt vào đó không thể di chuyển trong một thời gian dài.

“Thầy Cung!”

“Anh Cung!”

“Tiểu Du!”

Các nhân viên xung quanh sợ hãi hét lên, nhưng bởi vì Cung Du đột nhiên ngã xuống nên không ai dám bước tới đỡ anh lên, sợ rằng nếu anh bị gãy xương thì họ làm vậy sẽ khiến vết thương nghiêm trọng hơn.

Cung Du đau đến nỗi da đầu tê dại, sau khi hít mấy hơi, anh miễn cưỡng động đậy ngón tay và cố gắng dùng sức đứng lên.

“Đứng ở chỗ này làm cái quái gì! Chờ tôi mời mấy người đi ăn cơm hả? Còn không mau đi thu dọn hiện trường, bị phóng viên chụp ảnh thì mấy người chịu trách nhiệm à?”

Phương Mộc đẩy đám đông rồi đi qua và lớn tiếng nói.

Thật ra, việc diễn viên bị thương là một cách hay để lăng xê, nhưng nhà đầu tư và sản xuất của bộ phim này đều do sếp lớn trong công ty họ tham gia, dù Phương Mộc cảm thấy có lỗi với vết thương của Cung Du và sự chậm trễ trong việc cứu hộ nhưng anh ta không dám không xem xét đến thanh danh của các lãnh đạo cấp cao.

Lúc này nhân viên lập tức tan đi hơn nửa.

Cung Du là người thiếu kiên nhẫn, vì vậy khi anh hiểu ra mọi chuyện thì anh cảm thấy rằng mỗi giây đều có giá trị, dù sao thì thời gian cũng thực sự không còn nhiều.

Việc này không nên chậm trễ.

Anh nắm lấy ống tay áo của Phương Mộc và thở hổn hển rồi nói với anh ấy.

Bị treo lơ lửng giữa không trung quá lâu nên Cung Du bị mất sức, Phương Mộc nghe không rõ tiếng của anh, vì vậy anh ấy đến gần đôi môi đang mấp máy môi của anh chờ anh nói lại, anh ấy hỏi: “Tiểu Du muốn nói gì à?”

Anh ấy đút một tay vào túi, dùng một tay nhanh chóng tháo kính áp tròng của Cung Dục bỏ vào hộp gương, sau đó xoa mi mắt cho anh.Cung Du thở phào nhẹ nhõm: “Cho, tìm cho em một con chim hoàng yến ngoan một chút, đẹp trai lại hơi nghèo… nhé?”

Cung Du còn chưa nói xong, Phương Mộc đã che miệng anh lại vội vàng ghé vào bên tai Cung Du, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh xem có paparazzi không rồi nhỏ giọng nói với anh: “Tiểu Du, lời này cậu không được nói bừa, cậu diễn Thái Tử thôi mà, sao lại muốn đăng cơ rồi?”

Cổ Cung Du không có sức lực, cả người cũng rã rời nên chỉ có thể dựa vào vai Phương Mộc: “Nếu anh không đáp ứng thì em lập tức tránh bóng*.”

*Tránh bóng: Mang nghĩa dừng các hoạt động, lui về sống cuộc sống an nhàn và Cung Dung để nói về việc nghệ sĩ rời khỏi giới giải trí.