Chương 18

Đại khái là bởi vì thiếu gia từ nhỏ ăn uống rất hạn chế, nên giờ khi có thể ăn uống thoải mái sẽ không biết cách kiềm chế.

"Từ khi nào mà cậu lại quan tâm nhiều đến người khác như vậy?" Dương Thanh khi nhìn thấy điều này đã buột miệng nói.

"Còn năm phút." Dư Tinh Nguyên lạnh lùng nhắc nhở.

“Còn kém 32 giây.” Công Thượng Văn Ngọc cho rằng mình đã cân nhắc, thực hiện đòn tấn công cuối cùng.

"..."

Sau khi bắt taxi đến trường, Công Thượng Văn Ngọc nhẹ nhàng siết chặt ngón tay của Dư Tinh Nguyên, im lặng cúi đầu, rõ ràng là muốn nghe lời chào tạm biệt.

Dư Tinh Nguyên vòng tay qua vai Công Thượng Văn Ngọc và đưa màn hình điện thoại lên cho cậu xem, sau đó dỗ dành nói: “Nếu cậu muốn chúng ta gặp nhau thì có nhiều cách mà.”

Công Thượng Văn Ngọc nhìn vào thẻ thông tin bạn bè trên màn hình điện thoại di động của Dư Tinh Nguyên, avatar quen thuộc, nhưng biệt danh lại không hề quen chút nào.

"Đây là một tờ giấy sao?" Công Thượng Văn Ngọc dùng đầu ngón tay gõ nhẹ tiêu đề, lặng lẽ nhếch môi, nghiêng đầu hôn lên đôi môi thoang thoảng mùi thuốc lá của Dư Tinh Nguyên.

Dư Tinh Nguyên chạm vào khuôn mặt thon gầy của Công Thượng Văn Ngọc, im lặng mỉm cười và cúi đầu nói: "Đi đi, buổi trưa tôi sẽ mang đồ ăn nhẹ cho cậu."

"Thật sao?" Công Thượng Văn Ngọc đưa ngón tay lên tay nắm cửa xe, hai mắt sáng lên một chút.

“Ừm.” Dư Tinh Nguyên lắc khung trò chuyện trên điện thoại di động về phía Công Thượng Văn Ngọc: “Thật đó.”

Đến lúc này, Công Thượng Văn Ngọc mới đồng ý xuống xe và trước khi đóng cửa vẫn bất an nói: "Vậy cậu nhớ phải tới đó..."

Sau khi nhìn Công Thượng Văn Ngọc vào trường, Dư Tinh Nguyên trả tiền rồi xuống xe, đi bộ đến bến xe buýt gần đó.

Trở lại phòng học, mọi người trong lớp gần như đã có mặt đầy đủ.

Tiểu Thái Dương vừa nhìn thấy Công Thượng Văn Ngọc đã thân mật chào hỏi, hỏi cậu ngày hôm qua đã đi đâu làm gì.

Công Thượng Văn Ngọc không quen với việc nói dối, nên đã nhắn với giáo viên xin nghỉ ốm, nhưng nhắn là một chuyện, đến khi giải thích lại là một chuyện khác.

"Tôi... Tối hôm qua tôi cảm thấy có chút không thoải mái." Công Thượng Văn Ngọc cúi đầu tìm kiếm sách giáo khoa cùng bài tập.

"A... Vậy bây giờ cậu đã ổn hơn chưa?" Tiểu Thái Dương còn tử tế hỏi: "Nghe nói đêm qua cậu không có ở ký túc xá nghỉ ngơi, lúc ấy tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi."

“Cám ơn cậu đã quan tâm, nhưng tôi không sao.” Công Thượng Văn Ngọc lễ phép cười một chút, rồi lại vô cớ cảm thấy có chút lơ đãng.

“Vậy cậu về nhà hay đi bệnh viện…” Tiểu Thái Dương còn muốn hỏi thêm, nhưng đột nhiên bị Giản Quân đứng sau Công Thượng Văn Ngọc cắt ngang.

Giản Quân: "Tất nhiên Văn Ngọc sẽ trở về nhà và có bác sĩ riêng chăm sóc rồi. Chứ nào giống chúng ta bị bệnh hay sốt chỉ uống thuốc 999 chứ."

Công Thượng Văn Ngọc không khỏi cảm thấy buồn cười trước lời nói của Giản Quân, cậu quay người lại, đang định nhìn người nọ cảm ơn vì đã gải vây cho mình, nhưng giữa chừng đột nhiên dừng lại.

Không, nếu mình làm điều này, sẽ chẳng khác gì đang chột dạ đâu.

Vì vậy Công Thượng Văn Ngọc lấy trong túi ra đưa cho Giản Quân một viên kẹo, đó là một viên kẹo hoa hồng viền vàng rất đẹp.

Chiếc kẹo trong hộp quà rất đắt, nên Công Thượng Văn Ngọc vẫn muốn để cho anh trai mình nếm thử trước.

Công Thượng Văn Ngọc cảm thấy có chút áy náy, vội nhét viên kẹo vào lại trong hộp bạc và đẩy sâu vào trong túi.

Giản Quân cũng rất hài lòng với viên kẹo, thậm chí còn hỏi một cách thẳng thắn: “Đây là kẹo sao?”