Chương 22

—— tiền tiêu vặt?

Công Thượng Văn Ngọc vừa đi vừa hơi cúi đầu gõ chữ trả lời, khoé miệng nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười. Tóc bạc của cậu từ một bên đầu trượt đến xương quai xanh, bị cậu tùy tay nắm lên hết ra phía sau.

VVV:…

VVV: Tiền tiết kiệm

——: Tôi biết rồi, nói đùa thôi

——: Ý cậu là gì?

VVV: Vị trí dự định

Công Thượng Văn Ngọc nhìn thấy những lời này thì mới nhoẻn miệng cười, đến khi gõ chữ lại đột nhiên nhạy bén phát hiện có người đang nhìn mình.

Cậu nhìn lên và nhìn kỹ rồi nhận ra chẳng có ai.

Một số người cầm điện thoại, nhanh chóng chụp hình cậu.

Nhưng Công Thượng Văn Ngọc tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không quan tâm đến người khác, chỉ cười nhạt với họ, sau đó dời đi.

“Cậu ấy thực sự rất đẹp!”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy.”

“Cậu ấy đúng là đẹp thật và có lẽ cái đẹp này không ai có thể sánh được....”

“Đúng vậy, là cái cảm giác này, nhìn có vẻ không giống lắm.”

Công Thượng Văn Ngọc chưa nhận ra bất kỳ sự thay đổi nào trong bản thân mình, nhưng mọi người xung quanh dường như đều có cảm giác đó, thậm chí cả tiểu Thái Dương cũng hỏi cậu: "Gần đây cậu đã làm gì? Gì chứ?”

Công Thượng Văn Ngọc lắc đầu vô tội, gần đây cậu đã đi cùng Dư Tinh Nguyên hai người đã ở bên nhau, nhưng cậu không đi đâu cả, nhưng chuyện này không thể nói ra được, nên Công Thượng Văn Ngọc đã chọn không trả lời.

Khi cậu trở lại sau tiết học đầu tiên, Công Thượng Văn Ngọc ngăn kéo bàn học của mình đã đầy ắp một đống đồ ăn nhẹ, thẻ và hộp quà.

Cậu suy nghĩ một chút về giá trị của những món quà này, nhìn vào túi gà cay trên bàn trong hai giây, sau đó cầm lên và bắt đầu nhắn tin.

—— Tôi muốn ăn gà cay.

——【 Bĩu môi châm chọc 】

VVV: Ăn đi, tôi sẽ gửi hộp cơm mềm cho cậu.

—— Cậu không tới sao?

VVV: Hôm nay trong tiệm đông quá, không đi được.

Khi nói, Dư Tinh Nguyên gửi một bức ảnh cho cậu xem.

Đó là một cửa hàng bánh ngọt được trang trí tinh tế, nó mộng mơ và rất đông người.

—— Được rồi.

—— Thứ bảy tuần này đến nhà tôi chơi nhé

Dư Tinh Nguyên ở phía bên kia, dường như hơi do dự một chút, rồi hỏi: “Tôi không làm phiền chứ?”

—— Không, bố tôi đi tham dự hội nghị kinh doanh, không có ở nhà, tài xế cũng đi với ông ấy, chỉ còn lại vυ" nuôi của tôi thôi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Công Thượng Văn Ngọc hỏi:

—— Được không?

Sau một lúc lâu, Dư Tinh Nguyên mới đáp lại, chỉ nói được và mang theo một chút miễn cưỡng.

Công Thượng Văn Ngọc thϊếp đi, không để ý, đến sáng thứ bảy cậu đã gọi ta xi đi đến nhà Dư Tinh Nguyên ngay. Cậu nhớ tên khu phố, và bảo vệ bên ngoài cũng không chú ý đến việc đăng ký của cư dân, nên cậu cũng dễ dàng tìm thấy tòa nhà quen thuộc.

Công Thượng Văn Ngọc không nói gì, thực ra cậu hơi lo lắng, cậu gõ cửa cẩn thận, sau một lúc, cậu nghe thấy tiếng nhỏ từ sau cánh cửa.

Một lát sau, cửa từ bên trong mở ra.

Công Thượng Văn Ngọc liếc mắt nhìn một cái, rồi đi vào ngăn trở người kia lại: “Sao cậu lại không mặc áo?”

Dư Tinh Nguyên vẫn đang mơ màng, hoàn toàn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy Công Thượng Văn Ngọc anh đã ngay lập tức ôm cậu vào lòng, cúi đầu vào vai cậu, giọng điệu có chút buồn ngủ: “Lúc này mới vài giờ....”

Công Thượng Văn Ngọc cười, xoay người đóng cửa lại, sau đó bị Dư Tinh Nguyên ôm lại, cậu cũng ôm lấy Dư Tinh Nguyên.

“A?” Công Thượng Văn Ngọc hoảng sợ bối rối:

“Tôi còn xách đồ đó..”

“Cơm sáng à?” Dư Tinh Nguyên nhăn mày, đôi mắt có chút khó chịu, đến gần mới nhìn thấy rõ.

“Ừm” Công Thượng Văn Ngọc mua sẵn bữa sáng đặt lên bàn, sau đó xoay người lại thì bị người con trai phía sau áp sát vào, hai người dựa vào nhau trên ghế sofa và hôn.

“Đi rửa mặt, rồi ăn cơm.” Công Thượng Văn Ngọc nằm trên chiếc gối mềm, ngước mắt nhìn Dư Tinh Nguyên.