Chương 1

Lâm Tịch đã sống lại, quay trở lại năm cậu vừa được nhà họ Diệp đón về. Năm ấy, cậu mới chỉ mười tám tuổi, ngây thơ tin rằng mình đã tìm thấy sự cứu rỗi, có được cuộc sống mới.

Thế nhưng chỉ một năm sau, cậu mắc phải hàn độc ăn sâu vào xương tủy, thuốc thang vô hiệu.

Nhiều năm trước, nhà họ Diệp và nhà họ Lâm đã ôm nhầm con tại bệnh viện, khiến số phận hai đứa trẻ hoàn toàn đảo lộn. Một người là cậu ấm được cưng chiều hết mực của gia tộc giàu có bậc nhất đế đô, một người lại lớn lên trong đòn roi, hai môi trường sống khác biệt đã tạo nên hai cuộc đời với những ngã rẽ khác nhau.

Vài tháng trước, cậu hai nhà họ Diệp - Diệp Kiêu - tình cờ được phát hiện không cùng huyết thống, nhà họ Diệp mới vội vàng điều tra chân tướng sự việc năm xưa, tìm thấy Lâm Tịch - người con ruột bị thất lạc bấy lâu - và đón cậu về.

Lâm Tịch không biết tại sao mình lại sống lại, nhưng cậu không hề muốn sống lại cuộc đời này thêm một lần nào nữa. Cậu nhớ rõ kiếp trước sau khi trở về nhà họ Diệp, dù bản thân có cố gắng đến đâu để gần gũi với họ, ba mẹ Diệp vẫn luôn tồn tại thành kiến, lạnh nhạt với cậu. Anh cả Diệp Hành và em út Diệp Lâm thì hoàn toàn phớt lờ cậu. Cậu giống như một bóng ma, lẳng lặng núp trong góc tối, nhìn họ cười nói vui vẻ với Diệp Kiêu, nhìn họ tổ chức tiệc sinh nhật linh đình cho Diệp Kiêu, nhìn sự quan tâm của họ dành cho Diệp Kiêu. Sự đối lập quá lớn đó khiến cậu phát điên!

Nỗi đau xé lòng ấy đã hủy hoại toàn bộ niềm tin và khát vọng của cậu, khiến cậu hoàn toàn không muốn sống lại thêm một lần nào nữa.

Thế nhưng hiện tại, cậu đã sống lại. Ngay lúc trái tim nguội lạnh, quyết định rời bỏ thế giới này, mở mắt ra, cậu lại trở về điểm xuất phát ban đầu. Nhìn căn phòng quen thuộc, cậu co ro trên giường, không muốn đối mặt với hiện thực. Kiếp trước, cậu đã cố gắng học tập, nỗ lực trở nên ưu tú, nhưng lại chẳng nhận được chút quan tâm hay gần gũi nào từ phía nhà họ Diệp, ngược lại còn bị xem là kẻ mưu mô, muốn tranh giành tài sản.

Cho đến khi cậu và Diệp Kiêu bị bắt cóc, nhà họ Diệp lựa chọn cứu Diệp Kiêu trước rồi mới báo cảnh sát. Cậu bị bọn bắt cóc ép uống hàn độc không thuốc giải, sau đó ném xuống biển. Được cứu lên, đối diện với thái độ xa cách, lạnh nhạt như trước của người nhà, cậu đau lòng đến tột cùng, không nói với ai về những gì mình đã phải chịu đựng, lựa chọn ra nước ngoài, trốn tránh tất cả, rồi chết đi nơi đất khách quê người sau một năm.

Cậu thở dài, năm cuối đời ấy thật sự quá đau khổ.

Một mình đơn độc bước đến cái chết, ngũ tạng lục phủ bị độc tố ăn mòn, sinh mạng dần dần bị rút cạn, đau đến tận xương tủy, đau đến phát điên, người thường sao có thể chịu đựng nổi? Vậy mà cậu đã kiên cường chống chọi suốt hơn ba trăm ngày.

Ban đầu, cậu vẫn còn chút hy vọng mong người nhà liên lạc, nhưng cho đến lúc sắp chết, cậu cũng chẳng nhận được một cuộc điện thoại, một lời hỏi thăm nào từ họ. Tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt hoàn toàn. Cho đến giây phút cuối cùng, gạt bỏ hết toàn bộ tình cảm dành cho họ, cậu mới thực sự cảm nhận được sự giải thoát, thanh thản, bằng lòng đón nhận cái chết.

Số phận chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, ngay từ khi sinh ra đã bị ôm nhầm, đó là mệnh của cậu, cậu chấp nhận tất cả. Trở lại một lần nữa, trái tim khô cằn của cậu đã sớm đầy rẫy vết thương, thế giới này thiếu đi cậu cũng chẳng sao cả. Ngược lại, ba mẹ ruột và anh trai, em trai của cậu sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn bên Diệp Kiêu, còn ba mẹ nuôi ích kỷ, ham tiền của cậu cũng sẽ vui vẻ hơn, không còn ai tranh giành với con trai ruột với họ nữa, tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc.

Đôi mắt thiếu niên xám xịt, trán nóng hổi, chắc là đang sốt. Cậu lười uống thuốc, đã trải qua đau đớn như địa ngục, chút bệnh vặt này đối với cậu mà nói chẳng là gì.

Tính ra bây giờ là mùa hè, còn hai năm nữa mới đến lúc cậu chết. Hai năm, sẽ nhanh thôi. Sang năm cậu sẽ trúng độc, mùa hè năm hai mươi tuổi sẽ suy kiệt chết đi. Trở lại một lần nữa, cậu hoàn toàn không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Cậu đã từng đến thế giới này, nỗi tuyệt vọng nó mang đến in sâu trong tâm trí cậu. Cậu không lưu luyến, cũng không hối tiếc, càng không muốn lợi dụng việc sống lại để đạt được điều gì, cậu chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.

Khi một người đã tuyệt vọng, thứ còn lại duy nhất chỉ là sự mệt mỏi cùng cực và sự thanh thản không vướng bận.