Chương 20: Tức giận rồi (2)

Tiết kỳ cảm khái: “Ông nội cậu là quân nhân, ba cậu, chú cậu, bác cậu là cũng là quân nhân, người lúc nhỏ đưa cậu đến trường cũng là quân nhân, lớn chút người huấn luyện quân sự cho cậu là quân nhân, bây giờ cậu tìm bạn trai vẫn cứ phải là quân nhân à.”

Án Hồi Ôn: “Thì vì, thích anh ấy mà…”

Tiết Kỳ cười cô: “Vậy thì chúc cậu thành công, bây giờ mình có thể nói chuyện chính chưa?”

Cô nói “Ừm.” và đang lắng tai nghe.

“Bà ngoại mình ra chợ mua rau nhưng lại không tìm được đường về nhà, chìa khóa cũng bỏ quên trong sân không lấy ra được.” Tiết Kỳ lo lắng vừa nói, “Bà nóng lòng gọi cho mình vô cùng gấp gáp.”

Án Hồi Ôn cầm điện quả thật cũng nôn nóng. Cô biết sức khỏe bà ngoại Tiết Kỳ không tốt, người cũng hơi đãng trí, mà Tiết Kỳ lại đang đi giao lưu ở xa.

“Cậu đừng gấp, mình đi qua đó liền.” Án Hồi Ôn dặm dặm cái chân hơi tê, nhảy xuống bậc thềm.

“Hồi Ôn.”

“Chuyện này để mình lo, cậu đừng ngại.” Án Hồi Ôn ngắt lời cô ấy, hướng mắt nhìn về phía tòa nhà cao trong hàng rào sắt, xoay người: “Bà ngoại đang ở đâu?”

Tiết Kỳ nói tóm tắt qua một lần cho cô.

Án Hồi Ôn xác nhận lại: “Vậy là bà ngoại ở gần khu nhà, chợ ở bên trái khúc giao đường Thảo Ô đúng không?”

“Đúng rồi.”

Cuối cùng, Án Hồi Ôn đặt lại tập tranh vào trong ba lô, cũng không biết lần sau có tìm được lý do để vào đội đặc chiến nữa không? Trở về lại nghĩ cách vậy.

Ở cửa sân huấn luyện trung đội trưởng đội ba vừa kết thúc buổi diễn tập huấn luyện phản công của với Lục Sơ Dương, anh đi ra ngoài, anh ta ngại ngùng vểnh tai lên nghe cô gái vừa mới ở đây gọi điện thoại nói muốn theo đuổi Lục Sơ Dương.

Anh ta thật sự không muốn nghe lén, nhưng giọng nói dịu dàng êm tai lại lọt vào tai anh.

Nhưng sao cô ấy còn chưa theo đuổi đã chạy đi rồi?

“Phải rồi, cô ấy nói cô ấy đến từ đâu thế nhở?” Vị đội trưởng này cố làm ra vẻ hoài nghi và tiếc nuối.

Đội viên của anh ta nhanh chóng tiếp lời: “Khu đường Thảo Ô.”

“Ồ!” Đội trưởng đội ba vỗ vai đội viên cười nham hiểm: “Nơi mà

cấp trên “đày ải” chúng ta đi lao động là ở đâu?”

“Cũng là khu đường Thảo Ô.”

Anh ta tiếp tục cười: “Vậy thì, nơi của mấy người Lục Sơ Dương là ở đâu?”

“Hình như là đường Trường Hồng.”

“Rất tốt.” Trung đội trưởng đội ba hào hứng nói: “Vậy còn đợi gì nữa, đi thôi?”

“Đội trưởng, đi làm gì?”

Anh ta vẫy vẫy tay về phía sau: “Thà dỡ mười ngôi miếu chứ không phá hủy một mối nhân duyên đó.”

Ở sân bắn súng, Lục Sơ Dương phát hiện trung đội trưởng đội ba dẫn người đi rồi lại quay lại, anh cầm đai quân phục thắt lên eo, không có ý định gì tiếp đón anh ta.

Bởi vì bây giờ anh vô cùng không thoải mái.

Lục Sơ Dương nhanh chóng đến cạnh một đội viên mới đang nằm sấp trên mặt đất vừa mới hoàn thành xong động tác bắn.”

Anh khuỵu một chân ngồi xuống cạnh đội viên mới, mang theo khí thế hùng hồn dọa một hàng đội viên mới không dám nhúc nhích. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

“…”

Sau đó, Lục Sơ Dương tức giận: “Nghĩ cái gì, hả?”

Đội viên mặt tròn là một đội viên đáng yêu, cậu ta vội vàng đứng dậy đứng nghiêm sắp khóc nói: “Báo cáo đội trưởng, bởi vì mẹ em nói thỏ của em không ăn gì cả, có thể là do nhớ em.”

Vậy là mẹ nó chỉ vì một con thỏ mà để trượt bia.

Trong mắt bọn họ, đây là sai lầm phải lôi đi xử bắn, còn khóc! Nếu là đội viên của anh, hận không thể lập tức đánh báo cáo buộc người lại trả hàng, không mềm lòng.

Lục Sơ Dương vừa nghe xém chút nữa nhoẻn miệng cười. Anh im lặng một lúc, mở miệng vô cùng lạnh lùng gọi: “Triệu Nhiên.”

“Có.”

Lục Sơ Dương xoay người: “Tốt nghiệp thạc sĩ ngành cơ khí, nhiều lần đạt giải nhất cấp quốc gia các cuộc thi lớn, huấn luyện lính cấp cơ sở 2 năm, bây giờ được cấp trên đặc biệt chiêu mộ vào đội đặc chiến.”

Triệu Nhiên lắp bắp không dám lên tiếng.

Lục Sơ Dương không thay đổi sắc mặt dừng trước mặt cậu ta: “Tôi cho cậu 5 giây suy nghĩ, là lựa chọn ở lại đội đặc chiến hoặc là rời đi.”Lúc anh nói những lời này hùng hổ đến nỗi muốn đòi mạng.

Triệu Nhiên kinh ngạc muốn lên tiếng.

Không ngờ Lục Sơ Dương thực sự bắt đầu đếm giờ.

Triệu Nhiên hạ quyết tâm mở miệng: “Em, em chọn ở lại.”

“Tốt.” Lục Sơ Dương nhìn cậu ta một cái sau đó lên tiếng: “Lâm Tại Ngôn.”

“Có.” Lâm Tại Ngôn chạy lại, đứng nghiêm.