Chương 34: Làm sao để dỗ (2)

Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ

Các đội viên len lén nhìn bên mặt anh, góc nghiêng của anh lúc ẩn lúc hiện vì ánh đèn đường vàng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chân mày anh nhíu lại, một biểu cảm không được thoải mái cho lắm.

Mọi người nhất thời sợ hãi, tất cả đổi hướng quay mặt sang nhìn Án Hồi Ôn.

Cô ngoan ngoãn ngồi ở đó, cúi đầu nghịch ngón tay mình, gương mặt đỏ lựng và cũng không có dũng khí nói chuyện với Lục Sơ Dương.

Chiến tranh lạnh… chắc chắn là như vậy!

Trong mấy ngày sau khi trở về, cả đội tụ họp phân tích kết luận được Lục Sơ Dương chắc chắn rằng đang tức giận, vì sao tức giận, bởi vì lần này Án Hồi Ôn gặp nguy hiểm. Theo tình hình này Án Hồi Ôn sẽ thành thật tiến lên trước, nhưng cô lại ủy khuất nhiều hơn, sau đó từ sự ủy khuất ý thức được cô đã dọa mọi người rồi.

Cho nên là cô mất luôn ý chí chiến đấu.

Vậy thì… đội trưởng mua về một chú Doremon lớn như vậy vì đã cảm thấy mình dọa người ta rồi, chuẩn bị đi dỗ người ta à?

Hôm sau họ đã lén sau lưng Lục Sơ Dương lấy điện thoại ra gọi.

Án Hồi Ôn đang ngồi trên thảm chán nản cầm hai chân socola bỗng nghe điện thoại trên giường reo lên, cô cầm lên xem thì thấy số lạ gọi?

“Alo, xin hỏi ai vậy?” Án Hồi Ôn nhỏ nhẹ hỏi.

“Chị dâu.” giọng nói bên kia vô cùng phấn khích, “Ngày mai đến đội đặc chiến của chúng em nhé.”

“Chị dâu.” não cô bắt đầu định hình lại mới nhận ra giọng nói đó là của Lâm Tại Ngôn.

Cô vừa tính nói ngày mai có hẹn với Tiết Kỳ đến sân vận động bóng bàn xem các ngôi sao bóng bàn vừa từ nước ngoài trở về đánh trận mở màn nhưng vừa nghĩ lại Lâm Tại Ngôn đột nhiên gọi điện đến lẽ nào xảy ra chuyện gì.

Thế nên Án Hồi Ôn vội vàng hỏi: “Có phải Lục Sơ Dương…”

“Đúng đúng rồi, chính là đội trưởng của chúng em.” Lâm Tại Ngôn giả vờ tỏ ra hoang mang: “Ngày mai là 8/3 bên trên tổ chức ngày Quốc tế phụ nữ mở đại hội xem mắt muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của các cán bộ lớn tuổi.”

“Hả?” Án Hồi Ôn lập tức trở nên tỉnh táo, anh làm sao nữa, lại muốn xem mắt à.

Lâm Tại Ngôn tằng hắng một cái, nghiêm túc hỏi: “Đến không, chị dâu?”

Án Hồi Ôn: “Đến.”

“Ok chị.”

Lâm Tại Ngôn tỏ vẻ lo âu cúp điện thoại, chưa tới nửa giây sau lại cười nham nhở, đấm đấm mấy người bên cạnh mấy cái liền nhanh chóng phóng đến văn phòng Lục Sơ Dương.

“Báo cáo.”

Lục Sơ Dương đang bận làm báo cáo của hành động lần này bèn ngước mắt lên nhìn anh ta một cái. tỏ ý vào đi. Tiết trời tháng ba nên Lục Sơ Dương mở cửa sổ để gió ùa vào thổi lên những văn kiện trên bàn không ngừng phát ra tiếng xào xào.

Lâm Tại Ngôn đi vào, đứng yên.

“Có chuyện?” tay trái anh đang kẹp điếu thuốc, bận đến đến nỗi chả thèm ngẩng đầu lên, giọng nói trầm trầm.

“Đương nhiên là có chuyện ạ”

Nhưng 2 giây trôi qua cậu ta cũng không nhúc nhích gì.

“Nói.” Lục Sơ Dương hoài nghi tựa lưng vào ghế, gió khá lớn, Lục Sơ Dương đưa điếu thuốc xuống ngắt ngắt, trông vẻ chả có tâm trạng gì.

Hai chân Lâm Tại Ngôn khép lại đứng thẳng: “Báo cáo đội trưởng ngày mai là 8/3 Quốc tế phụ nữ, anh có tham gia không?”

Là vì chuyện này?

Lục Sơ Dương liếc cậu ta một cái, tiếp tục viết báo cáo: “Không đi, màu mai tôi lên tổng đội họp.”

“À, hả?”

Lâm Tại Ngôn ngây người ra, đi họp? Không ở đội? Vậy chị dâu đến thì ăn nói làm sao?

Kết quả ngày hôm sau lúc Án Hồi Ôn mang theo tâm trạng lo lắng đến đội đặc chiến nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của cậu đội viên nào. Cô không có việc gì làm chỉ có thể ở trên đường trước cửa tòa hành chính đi qua đi lại nhìn ngó xung quanh.

Không phải nói xem mắt sao? Ở đâu hết rồi?

Cách đó 10 mét, Án Hồi Ôn ngẩng đầu nhìn đúng lúc nhìn thấy Lục Sơ Dương đang đi nhanh xuống từ cầu thang của tòa nhà, đi về phía chiếc xe Jeep quân dụng.

Các cậu chiến sĩ bên cạnh xe Jeep nhìn thấy anh liền giúp anh mở cửa xe ghế phó lái. Lục Sơ Dương gật đầu sau đó xoay người lên xe, theo hướng đó lại đối diện với Án Hồi Ôn.

Án Hồi Ôn căng thẳng lại hoang mang đưa hai tay lên che mặt, cảm giác như vậy chắc là anh sẽ không nhìn thấy cô.

Nhưng đứng giữa đường chính qua những kẽ hở bàn tay cô vẫn có thể lén nhìn anh

Anh đang mặc quân phục của cảnh sát vũ đang, vô cùng đẹp trai.

Đợi đã!

Nữ quân nhân chạy đến bên cạnh anh là ai? Trong lòng cô chua xót, anh, anh thật sự xem mắt sao?

Cô lặng lẽ nấp vào sau một cây chi dương, tựa lưng vào cây cúi đầu xuống, mặc dù rất không muốn nghe lén, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được, nữ quân nhân đang xin số điện thoại của anh.