Quyển 5 - Chương 4

Chương 4

Thời gian học trung học eo hẹp, học sinh thường ở trọ trong khuôn viên trường, và chỉ về nhà vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Nhà của Diệp Hằng cách xa trường học nên ba cậu là Diệp Minh Khải đã mua một căn hộ ở gần trường.

Cha mẹ của Diệp Hằng là mẫu điển hình chồng có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn vợ có trách nhiệm phải xinh đẹp như hoa. Diệp Minh Khải bận rộn với công việc kinh doanh quanh năm nên không thể gặp ai, hàng ngày Hà Xu Lị đi dạo phố mua sắm với bạn gái, chơi mạt chược, cách mấy ngày mới đến thăm con trai bà trong căn hộ chung cư bên này một lần. Hai người đều rất cởi mở trong chuyện học hành, biết cậu không đặt nặng tâm tư trong việc học thì có cưỡng cầu cũng vô ích, chỉ cần cậu không học cái xấu là được.

Diệp Hằng cũng không quen với việc bị giám sát, cậu rất vui khi không có sự cằn nhằn của ba mẹ. Căn hộ luôn là nơi cậu ngủ và thư giãn, nếu không có Hoài Hạ.

Cha mẹ của Hoài Hạ là nhân viên văn phòng bình thường, cả hai người đều bận rộn với công việc vào các ngày trong tuần. May mắn thay, từ nhỏ Hoài Hạ đã rất ngoan, biết ba mẹ làm việc vất vả nên cậu không bao giờ tiêu tiền một cách hoang phí, và không để bọn họ phải lo lắng về việc học của cậu.

Sau cuối tuần là kỳ thi giữa kỳ, Hoài Hạ trở về phòng sau bữa cơm tối bắt đầu xem lại bản tổng kết. Những học sinh có thứ hạng cao hơn thường không dám thư giãn, họ thường học đến tối muộn mới về nhà. Hoài Hạ là một cậu bé thông minh, nhưng những thiên tài có thể giành được vị trí hàng đầu mà không cần nỗ lực nhiều như ở trong các bộ phim truyền hình thì lại rất ít. Thành tích của cậu có hơn phân nửa là bởi vì nỗ lực hơn người bình thường nhiều.

Tổng cộng có sáu môn học, từ ngữ văn, tiếng Anh đến hoá học, vật lý. Mỗi khi Hoài Hạ nêu ra một trọng điểm kiến

thức quan trọng, cậu không thể không nghĩ đến Diệp Hằng. Cậu muốn hỏi cậu ấy có nhớ các dạng câu sai trong ngữ văn hay không, các phương trình hóa học cần cân bằng và các loại đề sai trong toán học, cậu đều muốn nhấn mạnh lại một lần.

"Bài phú Xích Bích" sử dụng kỹ thuật cao siêu để mô tả âm nhạc đang chuyển động: Mưa rơi triền miên, quả phụ khóc trên cô thuyền...

Hoài Hạ viết chữ "嫠" ngay ngắn trên tờ giấy nháp, mới nhớ ra ngày hôm qua Diệp Hằng viết chính tả lại quên mất cách viết chữ này như thế nào, bị phạt chép lại nhiều lần, có lẽ cậu ấy biết...

Cậu cầm điện thoại đọc đi đọc lại chữ "Diệp Hằng" trong danh bạ, rốt cuộc không kìm được nữa, cậu nhấn nút gọi màu xanh lục ...

Diệp Hằng đang viết chính tả bài thơ cổ ở trên bàn được một lúc, lúc cậu cảm thấy mệt rã rời mới vừa bò đến trên bàn thì di động liền vang lên. Cậu liếc mắt và thấy điện báo hiển thị dòng chữ "Bạn lớp trưởng", nên cậu trả lời cuộc gọi khi đang nằm trên bàn. Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe miệng bất giác nhếch lên.

"Alo…"

Khi điện thoại chưa được kết nối, trái tim của Hoài Hạ chỉ gợn lên theo từng tiếng đập. Và khoảnh khắc cậu nghe tiếng Diệp Hằng nói, nó giống như sóng dâng trào đánh ở trên đầu quả tim, cả trái tim đều run lên bần bật.

Hmm ... Tại sao ngay cả giọng nói của cậu ấy cũng hay như vậy ...

“Diệp Hằng… cậu… cậu đang làm gì vậy?” Mặc dù ngày nào hai người cũng trò chuyện ở trường, nhưng lúc này không có bạn học nào khác nữa. Giọng cậu ấy từ trong điện thoại truyền ra tới, giống như rất gần ở bên tai mình vậy... cậu cảm thấy hơi ngại.

Hoài Hạ đang vui mừng sôi sục trong lòng, tay phải cậu cầm một cây bút vẽ gì đó lên tờ giấy nháp. May mắn thay, không ai nhìn thấy nó, không ngờ cậu lại xấu hổ đến đỏ mặt.

“Học bài… vừa rồi ngủ gục trên bàn một lát.” Nghe thấy giọng nói của Hoài Hạ, cơn buồn ngủ của cậu gần như biến mất. Diệp Hằng mở mắt ra, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, nhịn không được trêu chọc cậu ta: “Lớp trưởng đại nhân gọi tới kiểm tra bài hả?"

Hoài Hạ nhớ rằng mỗi lần ba cậu đi công tác hay đi xã giao, nhậu nhẹt thì mẹ cậu đều gọi điện, ba cậu nói đùa là bà xã đại nhân gọi tới kiểm tra bài...

Tớ không có...

"Không có... tớ ... tớ chỉ ..." Hoài Hạ nói ấp úng, xấu hổ cắn môi. Dưới ngòi bút ngày càng hỗn loạn, đầu óc trở nên trống rỗng, cậu gần như quên mất mình gọi điện thoại tới để làm cái gì.

“Ừ. Cậu đang làm gì vậy?” Diệp Hằng không giấu được nụ cười trên môi, cậu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hoài Hạ cúi đầu co quắp ngay khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người bên kia.

Diệp Hằng đột nhiên cảm thấy Hoài Hạ có chút giống như hoa mắc cỡ, vừa chạm vào một chút liền xấu hổ run rẩy, sau đó cuộn mình thành một cục mà trốn tránh. Phải một lúc sau mới cẩn thận giãn ra.

"Tớ đang ôn tập..." Lúc này Hoài Hạ mới nhớ ra mình gọi điện thoại để làm cái gì. Cậu do dự vài giây, rụt rè hỏi: "Diệp Hằng ... cái chữ được viết chính tả trong lớp Ngữ văn, cậu có biết chữ "嫠 "viết sao không?"

Diệp Hằng cảm thấy hơi bực bội khi nhắc đến chuyện này: “Tớ đã bị phạt chép hai trăm lần muốn gãy tay, sao có thể viết không được?"

Trên thực tế, cậu không phải là người duy nhất mắc lỗi trong lớp, bởi vì khi thầy Vương hỏi cậu có mắc lỗi khi làm bài kiểm tra không, cậu nghĩ rằng cậu trả lời rất chân thành câu này là làm sao em biết được. Các bạn trong lớp không nhịn được cười, chọc cho thầy tức giận, còn yêu cầu Diệp Hằng chép phạt ngay tại chỗ hai trăm lần. Thầy giáo cũng nói thêm rằng Hoài Hạ không được phép giúp cậu ấy. Sau khi tan học, thầy ấy đến văn phòng và tự mình xem cậu ấy viết ra sao!

Chép phạt hai trăm lần xong, cậu lại bị chủ nhiệm lớp nhéo tai một hồi, cậu bực bội phiền lòng.

Hoài Hạ nghe được giọng điệu không hài lòng của cậu, cau mày hỏi cậu: “Hiện tại còn đau không?"

Giọng điệu lo lắng của người bên kia khiến Diệp Hằng cảm thấy khá thoải mái. Tay phải cậu rõ ràng linh hoạt xoay bút, nhưng cậu lại rêи ɾỉ qua ống nghe điện thoại: “Đau quá ... cổ tay của tớ còn đau, khi viết cũng đau. Chờ khi đi học cậu sẽ xoa bóp cho tớ nhé?"

“Ừ.” Hoài Hạ đồng ý mà không cần suy nghĩ. Nhưng cả người đột nhiên héo rũ rất nhiều. Cậu có phần tự trách không có chia sẻ với cậu ta một ít, trên mặt như đưa đám hồi lâu không nói lời nào.

Diệp Hằng dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng nở nụ cười an ủi nói: "Bạn lớp trưởng, kỳ thật không còn cảm giác gì nhiều nữa. Tớ vừa mới trêu chọc cậu thôi."

Hoài Hạ không trả lời, không biết cậu ấy có nghe thấy không.

"Không phải là nói ôn tập sao? Tớ còn đang chờ cậu làm sao dạy tớ ôn thi hả?"

"Ừ ..." Hoài Hạ mở quyển sổ đã chuẩn bị từ ban đầu, nhìn những điểm mấu chốt đã liệt kê ở trên, tiếp tục hỏi cậu: "Vậy cậu đã xem qua tất cả những thứ trong sách chưa...."

“Chà, tớ đã xem hết rồi.” Diệp Hằng biết nghe lời phải gật đầu.

"Cậu đã xem lại các phương trình hóa học ..."

"Báo cáo bạn lớp trưởng, cũng đã xem qua cái này.”

Hoài Hạ thích thú với giọng điệu nghiêm túc cố ý của cậu ta, mím môi nín cười. Giọng điệu khuyên nhủ vốn dĩ rất nghiêm túc, nhưng khi nói ra, cậu ấy trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn phàn nàn giống như là làm nũng: " Ừm ... ..Ngoài ra, cậu luôn quên viết mũi tên nhỏ ở phía sau của phương trình. Thật tiếc khi cậu bị trừ điểm. Cậu nhớ xem lại phương trình bị sai trong bài kiểm tra lần trước, lần này cậu không thể lại quên lần nữa! "

Mỗi khi nhìn vào tờ giấy thi của Diệp Hằng, chủ nhân của tờ giấy đó không có phản ứng gì với những điểm trừ liên tiếp, nhưng ngược lại điều đó khiến Hoài Hạ cảm thấy đau lòng. Đặc biệt là đối với những câu hỏi mà cậu ấy sẽ làm, cậu ấy luôn bĩu môi và nhìn chằm chằm hồi lâu, cau mày đau khổ, vừa đánh dấu ngôi sao năm cánh ở bên cạnh tờ giấy thi để nhắc nhở cậu đọc khi ôn bài.

“Ừ! Tôi hứa sẽ không quên lần này!" Diệp Hằng nghĩ tới hai má phồng lên bất mãn của Hoài Hạ mà cau mày. Nghĩ thầm nếu cậu tái phạm lỗi như vậy, chắc cậu lớp trưởng sẽ phải khóc lóc đưa tờ giấy kiểm tra cho cậu xem.

Vẻ mặt của Hoài Hạ lúc này cũng giống như tâm tư của cậu ấy. "Nhưng lúc trước cậu đã nói rằng cậu sẽ không quên ... điều gì sẽ xảy ra nếu cậu tái phạm sai lầm một lần nữa?"

Diệp Hằng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, và trả lời một cách nghiêm khắc: "Chà ... nếu lần này lại quên, tớ sẽ đánh mông cậu."

Tại sao cậu ấy luôn nói những điều như vậy ... Hơn nữa loại chuyện này lại không thể trách mình, tại sao Diệp Hằng luôn đánh đập cậu... ở đó ...

“Mới không cần… Cậu đều không nói đạo lý......” Hoài Hạ nghiêng đầu ghé vào trên bàn sách, bên tai xấu hổ đến mức đỏ lên, nhưng cậu không thể nhịn được cười rộ lên.

Chất giọng nhỏ nhẹ oán trách đi vào tai của Diệp Hằng, gần như cùng một lúc, giống như một dòng điện lưu nhỏ chui vào tim Diệp Hằng. Bỗng nhiên Diệp Hằng rất muốn nhìn đến bộ dáng lúc này của Hoài Hạ trông như thế nào, yên lặng dựa lưng trước bàn học, hẳn là phải tốt hơn so với cậu tưởng tượng. Cậu liếc nhìn chiếc điện thoại hỏng màu đen trên tay, tức giận chậc lưỡi.

“Bé Hạ, ăn chút gì trước rồi học tiếp." Tôn Tuyết Cầm bưng một chén bánh trôi nếp cho Hoài Hạ ăn khuya. Thấy bà bước vào, Hoài Hạ lập tức bắt lấy điện thoại di động, để ở trên bàn cũng không phải, để ở trong túi cũng không được. Có cảm giác giấu đầu lòi đuôi rõ ràng.

“Đây là ai gọi vậy?” Tôn Tuyết Cầm nhìn thấy bộ dạng bối rối của cậu thì cảm thấy buồn cười, nhưng từ trước đến nay Hoài Hạ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nên bà không nghĩ nhiều về điều đó.

“Là các bạn cùng lớp, con… con đang nói chuyện bài tập với cậu ấy.” Hoài Hạ siết chặt điện thoại, không dám nhìn vào mắt bà. Giả vờ bình tĩnh nhìn vào sách ngữ văn.

“Ồ, tại sao con lại đưa những thứ như vậy vào sách giáo khoa?” Những dòng lộn xộn này trông không giống như những ghi chú phác thảo.

Hoài Hạ bị sốc và nhanh chóng đóng sách lại. Lúc cậu đang nói chuyện điện thoại với Diệp Hằng, rõ ràng là vẽ trên giấy nháp, làm sao lại vẽ lên sách rồi...

"Ừm ... bút của con hình như bị tắc, để con viết thử xem có được không?"

Tôn Tuyết Cầm không khỏi bật cười: "Con chỉ cần đổi cây viết khác là được rồi. Có phải con hết tiền tiêu vặt để mua hay không? Sao con không nói cho mẹ biết?"

"Còn nữa! Mẹ đi ngủ trước đi. Sau khi ăn xong con cầm bát xuống bếp."

"Được rồi, đừng học muộn quá, ah!"

Sau khi mẹ đi rồi Hoài Hạ mới bấm vào màn hình điện thoại đang bật sáng, nhìn thấy màn hình biểu hiện đang nói chuyện thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì sợ bên kia mất kiên nhẫn nên cậu vội vàng giải thích với Diệp Hằng: “Mẹ tớ vừa mang tới một món ăn khuya cho tớ, nên tớ nói chuyện với bà ấy..."

"Ừm ... tớ biết." Diệp Hằng đáp, trong giọng nói không có một chút kiên nhẫn nào. Sau đó cậu đột nhiên bật cười, nói nhỏ với Hoài Hạ: "Bé Hạ ..."

Tôn Tuyết Cầm luôn gọi cậu như vậy, Hoài Hạ đã quen từ lâu, cũng không cảm thấy có chuyện gì. Nhưng Diệp Hằng làm sao có thể gọi cậu như vậy... Hoài Hạ cảm thấy hai má và ngực trở nên nóng bỏng, có chút thở không nổi. Nhưng rõ ràng là sắp đến mùa đông ...

"Cậu ... đừng nói như vậy..."

"Không nói làm sao? Bé Hạ." Diệp Hằng rõ là cố ý, sau đó bắt đầu tưởng tượng gương mặt đáng thương của Hoài Hạ đỏ bừng vì xấu hổ.

Hoài Hạ vừa xấu hổ vừa lo lắng, nhưng vẫn không có biện pháp, giọng nói của cậu có chút ấm ức, lại có vẻ như đang làm nũng với cậu: “Ừm ... Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa ..."

Giờ phút này Diệp Hằng muốn rất vò tóc, hay nhéo mặt cậu ấy. Nhưng cậu thấy mình không thể làm gì được, cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ đứng đắn: “Dì làm bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm cho cậu à? Là món gì vậy?"

Hoài Hạ dùng thìa múc một viên bánh trôi nếp béo ngậy, chưa ăn mà lặng lẽ quan sát. "Ừm ... Mẹ đã nấu những viên bánh trôi nếp, nhân đậu xanh."

Diệp Hằng kiểm tra thời gian và duỗi thẳng người. Biết rằng Hoài Hạ có thể sẽ không ngoan ngoãn ăn trong khi trò chuyện với cậu. "Tớ cũng đi mở tủ lạnh xem có cái gì ăn không, cậu ăn nhanh cho nóng. Nhớ đi ngủ sớm một chút."

"Ừm, được..." Hoài Hạ gật đầu, tay vẫn cầm điện thoại. Vừa mới rồi cậu còn nói không nói chuyện với Diệp Hằng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không muốn cúp máy.

Trong điện thoại không có tiếng động, Diệp Hằng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị cuộc gọi.

"Hả? Không cúp máy sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Hoài Hạ từ bên kia vang lên: “Cậu trước..."

Hoài Hạ thực sự không thể cúp điện thoại của Diệp Hằng trước ...

Diệp Hằng bất đắc dĩ mà cười cười, mới chủ động cắt đứt điện thoại.