Quyển 1 - Chương 2

“A… Hừ ư…” Cơ thể trong giấc mơ càng lúc càng nóng, nơi riêng tư dâng trào lên kɧoáı ©ảʍ khó nói. Đột nhiên chàng thư sinh mở to đôi mắt, người đang làm loạn trên người mình không phải là quỷ phong lưu đây sao! Nhưng mà miệng của chàng đã bị che kín bởi đôi môi của hắn nên nói không nên lời, cơ thể chàng không còn chút sức lực nhất định là bị dùng đến tình dược gì đó rồi!

“Ưm a…” Quỷ phong lưu nghiêng người, tiếng rêи ɾỉ dụ hoặc mê người lập tức được tuôn ra. Chính mình vậy mà lại phát ra tiếng kêu dâʍ ɭσạи như vậy, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, chàng thiếu niên lập tức vươn tay che miệng lại.

Quỷ phong lưu cưỡng ép và kéo bàn tay phải đang che miệng của thiếu niên ra, đôi mắt đào hoa mê người cứ nhìn chằm chằm vào chàng. Nhưng hết lần này đến lần khác thân dưới của hắn va chạm càng lúc càng mãnh liệt. “Hu Hu Hu… Đồ xấu xa… Chán ghét ngươi… Hu Hu Hu…” Chàng thư sinh khóc nức nở và mắng chửi, đôi bàn tay không có sức đánh vào lòng ngực của nam nhân, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào vừa mềm mại vừa đáng thương. Thiếu niên còn muốn nói gì nữa nhưng đôi môi lại bị che kín bởi nam nhân, cùng hắn đi vào giấc mộng xuân kiều diễm này.

Cuối cùng chàng thư sinh cũng hiểu rõ câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời là nghĩa gì, chàng đã hối hận muốn chết rồi. Sau đêm đó thì đêm nào quỷ phong lưu cũng trèo lên giường của chàng. Lúc mới đầu hắn còn thừa dịp sau khi chàng ngủ say mới ôm chặt người vào lòng, nhưng sau này thì được một tấc lại muốn tiến tới một thước, có lúc mặt trời còn chưa xuống núi mà hắn đã lừa gạt người lên giường rồi cởϊ qυầи áo tiến quân thần tốc.

Điều đáng ghét nhất chính là bị ép phải thừa nhận hoan ái còn chưa đủ, thế mà quỷ phong lưu còn buộc chàng thư sinh nói một số lời dâʍ đãиɠ, bảo chàng kêu cho dễ nghe. Nhưng đây là làm khó cho chàng vì chàng đã được dạy tứ thư ngũ kinh, xem trọng lễ nghi từ nhỏ rồi. Nhưng cho dù chàng không làm theo thì nhục bổng thô to của quỷ phong lưu sẽ mạnh mẽ mà đỉnh lộng vào tâm huyệt, làm người ta chết đi sống lại phải khóc lóc xin tha.

“Hu Hu Hu… Đừng mà… Cầu xin ngươi…” Chàng thư sinh bị ép cưỡi ở trên người của nam nhân, mặc dù hai tay chàng bám chắc vào cổ của nam nhân, thân thể mềm mại cùng với tiểu huyệt bị cự vật xâm phạm lắc lư trước sau.

“Không muốn ư?” Nam nhân trầm giọng hỏi một câu, tốc độ đỉnh lộng giữa háng càng tăng nhanh. Chàng thư sinh kiên quyết không muốn thỏa hiệp, chỉ là không nhịn được lắc đầu khóc la: “Hu Hu Hu… không thể được… Ưm a… Quá xấu hổ rồi...”

Quỷ phong lưu hừ lạnh một tiếng, không lưu tình nhằm vào điểm nào đó của nội huyệt mà bắt đầu vận động mạnh. Làm cho chàng thư sinh bị kí©h thí©ɧ đến cả mu bàn chân cũng cuộn tròn lên. Rốt cuộc chàng không chịu được kɧoáı ©ảʍ kịch liệt này nữa, hai mắt đẫm lệ đành phải thỏa hiệp: “Tướng… Tướng công… Không chịu được nữa rồi… Cầu xin chàng… Hu Hu Hu…”

Nam nhân khẽ hôn lên môi của chàng, thân dưới vẫn tấn công mãnh liệt như cũ. Hắn cười xấu xa nói: “Còn nữa không? Tướng công dạy bảo em như thế nào đây?”

Chàng thư sinh cắn môi, đơn giản cam chịu mà nhắm mắt lại chiều theo ý của nam nhân: “Hu Hu Hu, thân tướng công… Chàng… Chàng… Nhục bổng lớn… Cầu xin chàng… tha cho thϊếp thôi…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, chờ đến lúc chàng thư sinh nói xong những lời dâʍ đãиɠ thì mặt đã đỏ bừng, xấu hổ khóc lóc trốn vào trong lòng của nam nhân. Lúc này quỷ phong lưu mới vừa lòng, mắng một câu đồ lẳиɠ ɭơ mà cưỡng ép người ở dưới thân yêu thương suốt một đêm…

Không riêng gì ở nhà, quỷ phong lưu ỷ vào mình biết chút pháp thuật, cho dù giữa ban ngày ban mặt cũng không tha cho chàng. Cho dù đang hái rau ở trên núi hay tắm ở dưới sông thì dường như quỷ phong lưu kia đều có thể tùy ý nổi lên hứng thú và sau đó cưỡng bách thiếu niên tằng tịu ở bên ngoài.

Mấy ngày chàng thư sinh giảng bài ở trên lớp thì quỷ phong lưu bèn thi triển pháp thuật giấu mình ở trước mặt người ngoài, chỉ có chàng thư sinh mới có thể thấy được mình.

“Trắc ẩn chi tâm thì mọi người đều có, tu ố chi tâm ai cũng có…” Chàng thư sinh nhìn như đang ngồi ngay thẳng ở trên ghế gỗ phía sau bàn nhưng mọi người không hề biết rằng chàng đang lo sợ mà bị giam cầm ở trên đùi của quỷ phong lưu, cái vật ở giữa háng của nam nhân vẫn còn ra vào bừa bãi ở lỗ nhỏ phía sau của thiếu niên. Giọng nói của chàng thư sinh run rẩy miễn cưỡng đọc một câu, những đứa trẻ ở phía dưới cũng lập tức rung đùi đắc ý nhỏ đọc theo chàng. Nam nhân có lòng dạ xấu xa còn không ngừng quấy rầy ở bên tai của chàng: “Thật tuyệt… Tiểu lãng hóa thoải mái như vậy sao? Chậc… Cái huyệt nhỏ cũng đang hút tướng công của em… lỗ nhỏ cũng thật căng chặt…” Chàng thư sinh đáng thương khóc không ra nước mắt nhưng chỉ có thể làm như không nghe thấy gì cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

“Tiên sinh, xin cho học trò hỏi tu ố chi tâm có nghĩa là gì ạ?” Trong nhóm học trò có bạn học nhỏ xin hỏi bài với chàng, những bạn học nhỏ khác cũng chuyển tầm mắt lên người của mình. Đối mặt với những ánh mắt ngây thơ ở trong phòng thì cho dù chàng biết rằng bọn trẻ sẽ không nhìn thấy bản thân mình đang thực hiện hành vi thô tục, nhưng lòng xấu hổ của chàng thư sinh vẫn chịu dày vò như cũ. Cả gương mặt chàng đỏ bừng rơi lệ, nhưng chỉ có thể giả vờ điềm tĩnh giải thích: “Tu ố chi tâm… tức là xấu hổ trong lòng. Câu này có nghĩa là… nghĩa là mỗi người đều có lòng hổ thẹn…”

Bọn học trò gật cái đầu nhỏ giống như đã hiểu rõ, cái người này lại cười nói ở bên tai chàng: “Gần đây tiên sinh càng ngày càng lợi hại rồi, vừa bị làm huyệt ở trước mặt bọn học trò, vừa có thể giảng bài không biết hổ thẹn…” Dứt lời nam nhân nắm lấy eo thon của chàng thiếu niên bắt đầu công kích dữ dội. Trong sự hổ thẹn cực độ và kí©h thí©ɧ của nam nhân thì cuối cùng chàng thư sinh trợn trắng mắt tiết ra tinh hoa.