Quyển 3 - Chương 1

Truyện 3: Chuyện Con Mèo trắng nhỏ

[1] Biến thành thiếu niên

Trên chiếc giường nhỏ mềm mại và ấm áp có một con mèo con nhỏ lông trắng muốt đang nằm. Nó có đôi mắt tròn to trong veo sáng như ngọc đang nhìn thẳng vào người đàn ông đeo kính gọng đen ở trước mặt, cái miệng nhỏ không quên mυ"ŧ núʍ ѵú cao su hút sữa ấm trong bình mới pha.

"Con mèo nhỏ hư ăn... từ từ thôi..." Trong lời nói của người đàn ông hiển nhiên mang theo nụ cười dịu dàng, tay phải cầm bình sữa kiên nhẫn cho nó ăn, tay trái thỉnh thoảng chọc nhẹ vào miếng đệm thịt hồng mềm mại của nó. Anh nhìn thấy lần này rốt cuộc nó cũng đã lớn thêm một chút, không còn gầy gò đáng thương như lúc mới nhặt được, trong lòng anh không khỏi sinh ra một chút vui mừng, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Con mèo vẫn bú bình một cách sung sướиɠ như cũ, nó thoải mái mở mắt ra sau khi nheo mắt lại. Vì nó sợ người đàn ông sẽ rời đi nên nhìn chằm chằm vào anh ta, móng vuốt nhỏ đáng yêu vẫn luôn túm lấy ngón trỏ của anh ta, tựa hồ như vậy mới có thể yên tâm lại.

Người đàn ông đó tên là Cố An, là một giảng viên đại học. Anh còn có một người anh trai tên là Cố Khanh, mặc dù cả hai hầu như không có điểm nào giống nhau từ ngoại hình cho đến tính cách.

Ngũ quan của Cố Khanh sắt nét và lạnh lùng, bởi vì từ trước đến nay lạnh nhạt ít lời giống như một tảng băng nên luôn khiến người khác e ngại khi đến gần; Cố An đẹp trai khác hẳn anh trai, hiền lành và đẹp trai, không mang theo vẻ sắc bén, tính cách hiền lành và khiêm tốn.

Một ngày nọ chú mèo này được Cố An nhặt trên đường lái xe về nhà sau khi rời khỏi trường học. Lúc đó trời đã khuya, mưa sa gió giật, sấm chớp ầm ầm nhưng Cố An thoáng nhìn thấy một khối bẩn nhỏ ở bên đường, anh lập tức cầm nó lên lái xe đến bệnh viện thú y. Bác sĩ kiểm tra cơ thể cho nó và cho vào l*иg ấp sau khi tắm xong. Cũng may là anh đưa nó đến bệnh viện kịp thời. Tuy nói mèo con không bị thương nhưng đã suy yếu lại dầm mưa, nếu chậm hơn một chút nữa thì con mèo này sẽ ốm mất ...

Cố An nói rằng vốn dĩ anh không hy vọng nuôi được nó, bởi vì Cố Khanh luôn ghét những con vật nuôi phiền phức như chó và mèo. Nhưng khi anh rời khỏi bệnh viện đưa bức ảnh anh chụp được cho Khanh xem và nói rằng cậu nhóc này thực ngoan nên anh muốn chăm sóc nó, người đàn ông lạnh lùng chỉ liếc mắt một cái nhưng không nói gì. Cố An đã rất sốc nhưng không thể hiện rõ điều đó trên khuôn mặt. Anh sợ rằng mình sẽ hối hận khi mang mèo con về nhà trong vòng hai ngày. Anh cũng mua nhiều món đồ dùng cho thú cưng như sữa bột, đồ chơi và giường nhỏ linh tinh. Anh bắt đầu cuộc sống mới gồm hai người và một con mèo.

Cố An cảm thấy đây là con mèo ngoan nhất mà anh từng thấy, nên anh gọi nó là Tiểu Ngoan, một con mèo rất thông minh.

Mèo con sẽ tự mình đi vệ sinh vào khay cát cho mèo, hơn nữa lúc này anh phải quay đầu lại để không nhìn nó; anh bạn nhỏ không thích đồ ăn cho mèo lắm, nhưng luôn thích tỏ vẻ đáng thương vô cùng khi nhìn Cố An ăn cơm. Nó kêu meo meo một cách sung sướиɠ khi được đút một chút thịt; chiếc giường nhỏ của nó nằm trong phòng ngủ của Cố An. Mỗi tối khi đặt nó vào cũi, nó sẽ ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Ngày hôm sau khi anh thức dậy, sẽ phát hiện một cục lông xù như quả bóng thu nhỏ rút ở trong lòng ngực mình...

Tiểu Ngoan ngoại trừ thích uống sữa và vuốt ve ra còn thích xem TV. Tất nhiên, điều nó thích nhất là vừa xem TV vừa uống sữa và được Cố An vuốt ve. Nhưng con mèo này có vẻ như có nhận thức. Từ khi về nhà này nó chỉ thích bám lấy Cố An và làm nũng, khi thấy Cố Khanh lạnh lùng thì nó sợ hãi co người lại thành một quả bóng, không dám uống sữa yêu thích của mình.

Cố An nghe tiếng bước chân từ cửa phòng ngủ truyền tới liền quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao lớn có sắc mặt tối tăm, lớn hơn anh vài tuổi đang đi về phía bên này: "Anh à, anh đã bận cả đêm để viết lại bản thảo sao?"

Mí mắt Cố Khanh có quầng thâm, rõ ràng là dấu vết của việc thức khuya. Anh lặng lẽ gật đầu, đi đến bên giường, nhìn con mèo nhỏ đang thưởng thức đồ ăn ngon mà vẻ mặt không biểu cảm gì, anh giơ tay phải lên tựa hồ muốn sờ nó.

"Meo meo ..." Ai ngờ bé mèo nhận ra anh muốn tiếp cận mình, bé mèo lập tức nhổ núʍ ѵú giả ra và thu mình vào trong chăn bông, chỉ để lại một đôi tai nhỏ đầy lông lộ ra ở bên ngoài. Bàn tay của Cố Khanh cứng đờ giữa không trung và từ từ đút vào túi quần của mình.

“Tiểu Ngoan, sao mày lại trốn nữa hả cưng?” Cố An không khỏi bật cười, nhẹ nhàng gãi gãi vành tai đang rũ xuống của nó.

"Meo meo ..." Tai của Tiểu Ngoan khẽ run lên, nhưng dù Cố An có trấn an và thuyết phục thế nào đi nữa thì nó cũng không chịu đi ra mà chỉ kêu to một tiếng, nghe có vẻ sợ hãi.

Cố An dỗ thằng nhỏ một hồi cũng không làm được gì, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Khanh: "Uh, anh..."

Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ, xoay người bước về phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi, chú mèo mới rụt rè thò đầu ra khỏi chăn bông, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi ngậm lấy núʍ ѵú giả tiếp tục liếʍ mυ"ŧ.

"Con mèo nhỏ thông minh! Con này mà là con mèo sao? Anh nghĩ mày phải là con hồ ly nhỏ." Cố An nắm lấy chân nó và hôn nó, trong đôi mắt cười đầy vẻ cưng chiều.

Tiểu Ngoan thích nằm trên đùi Cố An khi ngủ trưa. Nhưng trưa hôm đó, Cố An nhận được thông báo của nhà trường tạm thời có một cuộc họp, anh nhẹ nhàng đặt con mèo lên cái giường nhỏ và yêu cầu Cố Khanh đừng quên cho nó ăn đúng giờ rồi lặng lẽ rời đi.

Mèo con thích nằm ngửa khi ngủ và cái miệng nhỏ màu hồng luôn hé mở khi ngủ. Không biết có phải vì nằm mơ hay không mà đôi chân ngắn giơ ra thỉnh thoảng sẽ hơi run lên, nhưng so với ai khác thì nó vẫn ngủ một giấc quen thuộc, dáng vẻ nhỏ bé không chút phòng bị kia quả thực có thể thu được lòng người.

Cố Khanh duỗi một ngón tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lỗ tai Tiểu Ngoan hai lần: “Oa… meo meo…” Bé mèo khẽ vẫy lỗ tai, lười biếng trở mình, vẫn ngủ ngon lành. Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên trước khi quay trở lại phòng tiếp tục viết bản thảo.

Đồng hồ sinh học của Tiểu Ngoan luôn chính xác, lần này không biết có phải vì Cố An vắng mặt mà cậu ấy thức dậy sớm hơn một chút hay không.

"Ô ... meo meo ..." Tiểu Ngoan nheo mắt làm nũng như mọi khi, nhưng lần này lại không có chủ nhân sờ đầu. Nó mơ màng mở mắt ra, đây là lần đầu tiên trong những ngày qua nó thức dậy sau một giấc ngủ trưa mà không thấy bóng dáng một người đàn ông nào. Nó hoảng hốt muốn nhảy ra khỏi giường để đi tìm Cố An nhưng đã ngã xuống giường trước khi nó có thể đứng vững.

Đồng hồ báo giờ cho bé mèo uống sữa đã vang lên, Cố Khanh đi pha sữa bột theo các bước mà Cố An đã nói, nhưng anh lại mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt ở sau cánh cửa. Cố Khanh chỉ cho rằng mình làm việc lâu nên xuất hiện ảo giác, nhưng khi anh bước vào phòng thì nghe tiếng khóc kia càng rõ ràng hơn.

Tiếng khóc phát ra từ phía bên kia của chiếc giường lớn, bên cạnh chiếc giường nhỏ của Tiểu Ngoan. Cố Khanh sinh nghi liền bước nhanh lại gần xem xét. Tuy ngày thường anh trầm ổn bình tĩnh như vậy, nhưng cũng trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Ở trong nhà lại có một thiếu niên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn đang nằm bò trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết...

Nhìn thấy Cố Khanh đi tới, thiếu niên co người lại sợ hãi, có lẽ vì cậu ấy thực sự ngã đau, cậu ấy muốn được an ủi một chút. Cậu ấy vẫn thút tha thút thít mà mở hai tay ra với anh, vừa nức nở vừa sợ hãi khóc ròng nói: “Hu hu...... Ôm một cái……"

Cố Khanh hoàn toàn không để ý tới hành vi kỳ quái của cậu bé, anh nhìn trên giường nhỏ nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Ngoan đâu. Anh sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống thô lỗ nắm lấy cằm cậu bé, trầm giọng hỏi: "Cậu là ai? Tiểu Ngoan đâu? Có phải cậu trộm mèo ở trên giường hay không?"

Thiếu niên sợ tới mức giật mình một cái, cả người run rẩy nhìn chăm chú người đàn ông trong vài giây. Rồi đột nhiên cậu bật khóc lớn, cố gắng leo lên giường trốn dưới chăn bông, nhưng đã bị Cố Khanh kéo đến trước mặt và siết chặt cổ tay: "Sao cậu lại khóc! Tôi hỏi cậu Tiểu Ngoan đâu!"

Sự nôn nóng hỏi han thực sự làm đối phương ngừng tiếng khóc. Thiếu niên hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, cắn chặt môi dưới không cho mình phát ra âm thanh, nhưng thân thể run lên càng lúc càng nhiều.

Vẻ mặt sợ hãi đáng thương của đối phương luôn cảm thấy quen thuộc, trong lòng Cố Khanh thật sự cảm thấy xót xa: "Đừng khóc ..." Lông mày anh hơi cau lại, giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng hơn. Anh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho thiếu niên, nhưng thiếu niên lại sợ hãi quay đầu đi và nhắm mắt lại...

...........

Cố An đoán lúc này mèo con đã tỉnh, nên anh vội vã về nhà sau cuộc họp. Lúc ở trong phòng khách anh nghe thấy giọng của Cố Khanh: "Đừng khóc ..."

Cố An bước nhanh vào phòng ngủ, chỉ thấy một thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ co người dưới chân giường, toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa lau nước mắt cho chính mình. Cậu thiếu niên nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cửa, trong ánh mắt cậu vừa nhìn thấy Cố An dường như chứa đựng sự ấm ức lớn, liền mở rộng hai tay ra gọi một tiếng “Chủ nhân”, ngay sau đó oa lên một tiếng lại khóc lớn.

"Tiểu Ngoan..." Lúc đối diện với cậu thiếu niên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và đôi mắt trong veo kia, tiếng "Tiểu Ngoan " thật sự là buột miệng thốt ra theo bản năng. Cố Khanh kinh ngạc nhìn Cố An, chỉ cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái.

Cố An bước tới gần cậu nhóc, cậu lập tức ôm lấy eo người đàn ông, dụi dụi đầu nhỏ vào người anh, giọng nói non nớt còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Hu hu ... Chủ nhân ... ôm một cái……"

Nếu như lúc trước chỉ là trực giác, giờ phút này Cố An đã xác định thiếu niên này là Tiểu Ngoan...

[Editor : Rất mong nhật được sự đề cử truyện của các bạn để nhiều người biết đến truyện hơn! Truyện sẽ được update nhanh chóng để các bạn không phải chờ đợi lâu nhé! Yêu thương!]