Chương 8: Chú Lục, mau thao con đi!

Qυầи ɭóŧ của Kiều Tâm bị đẩy sang một bên, hai mảnh cánh hoa non mềm lộ ra bên ngoài, trên đó dính đầy ái dịch trong suốt.

Lục Minh Xuyên dùng tay sờ lên, vừa trơn vừa mềm, còn thoang thoảng hương thơm của thiếu nữ.

Hắn vươn một ngón tay ra, vuốt ve xoa nắn cánh hoa non mềm, tùy ý đùa bỡn nụ hoa e ấp của thiếu nữ.

Lục Minh Xuyên cắm thêm một ngón tay nữa vào huyệt nhỏ của Kiều Tâm. Hai ngón tay tách ra môi âʍ ɦộ trắng nõn không có một sợi lông, để lộ ra nhụy hoa đỏ tươi diễm lệ bên trong. Vách thịt non nớt hút chặt lấy ngón tay hắn, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn không ngừng liếʍ mυ"ŧ, muốn hút ngón tay của hắn vào sâu hơn nữa.

Xúc cảm vừa mềm mại vừa ướt nóng cọ lên đốt ngón tay khớp xương rõ ràng khiến người đàn ông hít vào một hơi. Đầu ngón tay gãi lên vách thịt đỏ hồng quyến rũ, khiến cô gái nhỏ sung sướиɠ rên lên từng tiếng ngọt ngào như mật.

Rất nhanh, cả hai ngón tay đều bị thấm ướt.

“Thoải mái sao?”

Đầu óc Kiều Tâm loạn hết cả lên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều không chân thật, chỉ có đầu ngón tay kia của Lục Minh Xuyên là thực sự tồn tại.

Ngón tay kia ở bên trong hoa huyệt điên cuồng đảo loạn, khuấy đảo đến nỗi cả trái tim cô đều trở nên rối loạn.

Kiều Tâm gật đầu lung tung, thở dốc không ngừng.

"Thoải mái... Thật là thoải mái! Chú Lục, con còn muốn!"

“Còn có thể thoải mái hơn nữa, bây giờ chú lập tức cho con!"

Lục Minh Xuyên mở rộng hai chân của cô, hai cánh tay khỏe khoắn nhấc bổng cả người cô lên.

Thân thể cường tráng của người đàn ông chen vào giữa hai chân cô, làm chỗ dựa cho thân mình mềm nhũn của Kiều Tâm.

Cặp đùi trắng mịn của Kiều Tâm treo trên hai cánh tay của Lục Minh Xuyên, đôi chân thon dài tách ra một khoảng thật lớn, khiến cho hoa huyệt ướt đẫm hoàn toàn lộ ra trong không khí.

Một thứ đồ vật cực lớn, lại vô cùng nóng bỏng để ở đằng trước cửa huyệt, chạm vào chính giữa hai mảnh hoa thịt mềm ướt.

Kiều Tâm cảm giác được, đó là côn ŧᏂịŧ của Lục Minh Xuyên.

Côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng, dán lên hoa huyệt ướŧ áŧ, nóng đến nỗi cả người Kiều Tâm đều phát run.

Cơ thể cô gái bị đè trên vách tường, căn bản không thể động đậy được. Hai bàn tay nhỏ vội vã nắm lấy vạt áo sơ mi màu đen của Lục Minh Xuyên, ngữ khí nôn nóng còn ẩn chứa một tia cầu xin.

"Chú Lục, thao con được không?"

Nhìn cơ thể trẻ trung mỹ lệ trước mặt, Lục Minh Xuyên nói không động tâm nhất định là giả. Trong đầu hắn lúc này cũng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất đó là dùng côn ŧᏂịŧ thô to của mình hung hăng cắm vào trong hoa huyệt mê người của Kiều Tâm!

Nhưng Lục Minh Xuyên cuối cùng vẫn giữ lại một tia lý trí mỏng manh. Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ, giọng khàn khàn hỏi.

"Nói cho chú biết, con đã qua sinh nhật 18 tuổi chưa?"