Chương 3

“Uyển Uyển, ra đây chơi đi, đừng giả bộ trinh tiết liệt phụ cái gì.” Tống Giai Nhân ôm lấy cổ cô, đưa ly rượu Vodka đến bên môi cô.

“Chẳng lẽ cậu còn phải thủ thân như ngọc cho ông xã cậu à? Hôm nay là sinh nhật của cậu, chơi vui vẻ đi.”

“Ai cần cậu lo.” Ôn Uyển một hơi uống ly rượu vodka trong tay Tống Giai Nhân, ngạo kiều cùng cô ấy trợn trắng mắt, lặng lẽ chỉ vào mấy người đàn ông mà bọn họ dẫn đến, ở bên tai cô ấy lặng lẽ nói nhỏ.

“Người mà mình thích còn to hơn đám người các cậu dẫn đến.”

“Đã ngủ chưa?”

“Còn chưa ngủ được.”

“Vậy cậu nói cái rắm!” Tống Giai Nhân đẩy mạnh cô một cái.

“Vẫn giống như hồi đi học, chỉ dám nghĩ, không dám làm, đồ hèn nhát.”

“Cậu lại đẩy mình cái nữa thử xem.” Ôn Uyển tức giận giơ bàn tay về phía Tống Giai Nhân, sau đó lại thu về, lông mày hơi nhướng lên.

“Ai là đồ hèn nhát chứ, hôm nay mình sẽ ngủ với cậu ta.”

Tháng sau Nghiêm Thủ Tắc sẽ dọn ra ngoài ở cùng bạn gái, cô không chiếm được trái tim anh, vậy ngủ một lần cũng được.

Căn nhà này của Nghiêm Chử Đức mua trước khi kết hôn, Nghiêm Chử Đức bỏ ra 40 vạn, số còn lại là do cha mẹ Nghiêm Thủ Tắc bỏ, nhà 200 mét vuông, không tính ra rất lớn, nhưng ở thủ đô xem như là điều kiện tốt, vì thế sau khi Nghiêm Thủ Tắc đỗ trường học ở đây, đương nhiên không ở ký túc xá mà đến ở nhà chú.

Một con người ưu tú nhiều tài lẻ như thế, dáng vẻ xuất chúng, gia cảnh tốt như Nghiêm Thủ Tắc đương nhiên sẽ có một người bạn gái xinh đẹp.

Nghe Nghiêm Chử Đức nói bọn họ quen biết từ nhỏ.

Điều này khiến cho Ôn Uyển ghen ghét không thôi, cũng khiến cho cô nhớ đến hình như lúc học đại học, mình cũng từng thích qua một người giống như Nghiêm Thủ Tắc.

Bên cạnh anh ta cũng có một cô gái xinh đẹp ở bên, bởi vì bọn họ quá mức chói mắt, cô chỉ ước gì có thể cách xa ba mét.

Cô cực kỳ hối hận, cũng rất khinh bỉ khi đó mình hèn nhát.

Lúc Nghiêm Thủ Tắc dựa theo dặn dò của Nghiêm Chử Đức đi đến quán bar đón Ôn Uyển, cô mặc một chiếc váy màu đỏ bó sát người, đang nhảy theo tiếng nhạc, không ngừng lắc lư, chiếc váy cực kỳ làm nổi bật lên vòng eo mảnh khảnh chưa đến một tay có thể ôm trọn, dẫn đến đông đảo ong bướm.

Dường như cô không có hứng thú với ong bướm xung quanh, vẻ mặt lạnh lẽo.

Đây là một Ôn Uyển mà Nghiêm Thủ Tắc chưa bao giờ gặp qua.